Kiều Nhi Sống Lại, Mưa Nhẹ Bay Bay

Chương 7: Khởi Hành




Vương Kiều Nhi nghiêng đầu tựa vào vai mẹ. Nàng cất giọng thủ thỉ:

 

- Mẹ nói đúng. Con tin rằng Phật Trời có lòng nhân từ sẽ phù hộ cho những người lương thiện, hiền lành. Cho nên, lần này mẹ cho phép con đến chùa sớm hơn vài ngày, hơn nữa, sau khi tảo mộ xong thì cho con nán lại chùa một thời gian để thành tâm tạ lễ với trời phật và tổ tiên, đồng thời cầu phúc cho gia đình. Được không mẹ?

 

Lời đề nghị của Vương Kiều Nhi rất hợp ý của Vương phu nhân. Thế nên Vương phu nhân gật đầu đồng ý ngay lập tức, nhưng bà vẫn băn khoăn:

 

- Sức khỏe của con như thế, ở lại chùa một mình liệu có ổn không?

 

Đây chính là điều mà Vương Kiều Nhi đang chờ. Nàng bèn nhẹ giọng, ra vẻ suy yếu nói:

 

- Con cũng định xin với mẹ điều này. Mẹ có thể để cho Vân Nhi và Quang Nhật ở lại cùng với con được không? Chúng con có thể quan tâm, chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa, không gian trong chùa thanh tịnh, sẽ rất có ích cho Quang Nhật ôn luyện chuẩn bị tham qua khoa trường.

 

Vương phu nhân nghe giọng nói dịu dàng yếu ớt của Vương Kiều Nhi, trong lòng đã mềm hơn phân nửa. Lại nghe nói không gian ở chùa sẽ có ích cho việc học hành của con trai, Vương phu nhân hoàn toàn xiêu lòng. Thế là, bà viết ngay một bức thư gửi đến cho trụ trì của Minh Giác Tự, xin nhà chùa sắp xếp cho các con của bà có nơi tá túc trong vài ngày.



 

Sau khi nhận được thư hồi đáp thể hiện sự đồng ý của Minh Giác Tự, cuộc du xuân tảo mộ của gia đình Vương viên ngoại được Vương phu nhân quyết định khởi hành sớm hơn hẳn ba ngày. Thế nhưng, cứ như số mệnh đã định sẵn, cứ mỗi lần gia đình Vương viên ngoại chuẩn bị xuất phát thì đều xảy ra sự cố khiến cho việc di chuyển phải dời lại. Cuối cùng, ngày du xuân tảo mộ của họ vẫn phải diễn ra đúng như thời gian đã dự định trước đó.

 

Đường đến chùa khá xa, nhưng cả nhà họ Vương di chuyển bằng xe ngựa nên cũng không quá mệt mỏi. Tuy nhiên, Vương Kiều Nhi lại không khỏe. Trong lòng nàng vô cùng lo lắng bất an. Việc không thể khởi hành sớm hơn đã khiến Vương Kiều Nhi cảm thấy như bánh xe vận mệnh không cho phép nàng chuyển dời vòng quay đã an bài. Nếu thế thì có lẽ nào nỗi tai ương bất hạnh rồi vẫn sẽ đổ ập xuống đời nàng như kiếp trước hay sao?

 

Đến chiều tối, xe ngựa đã đến nơi. Vương phu nhân đưa các con vào chùa lễ Phật, thắp hương, cúng dường rồi đưa hai cô con gái đến phòng nghỉ ngơi ở khu dành riêng cho tín nữ. Vương Nhật Quang thì được một chú tiểu dẫn đường đến khu ở tạm của các thiện nam.

 

Trong lúc gia đình Vương viên ngoại ổn định chỗ nghỉ ngơi thì tại Hắc Phong trại cách đó khá xa, Hạ Khinh Vũ đang nai nịt gọn gàng chuẩn bị lên đường. Cả nhóm huynh đệ và thuộc hạ của hắn trong Hắc Phong trại chỉ có Nhị đương gia Hắc Mạnh Hùng là có mặt để đưa tiễn, còn lại tất cả đều không hề hay biết. Nhìn Hạ Khinh Vũ một thân áo đen u ám, Hắc Mạnh Hùng cất giọng ồm ồm:

 

- Lão đại, việc này có cần thiết phải để ngươi đích thân xuống núi không? Chất độc trong m.á.u của ngươi vẫn chưa tìm được thuốc giải, nếu chẳng may gặp phải kẻ thù thì phải làm sao? Ngươi ở lại đi, để ta đi cho.

 

Hạ Khinh Vũ lắc đầu:

 



- Không được. Vợ của người vừa mới sinh con không lâu, ngươi không thể rời núi trong lúc này.

 

Hắc Mạnh Hùng không cãi lại được, đành đưa ra yêu cầu khác:

 

- Vậy thì để các huynh đệ khác đi. Hoặc là cho các huynh đệ cùng đi với ngươi để bảo vệ.

 

Sự quan tâm lo lắng này của Hắc Mạnh Hùng vẫn chỉ đổi lại cái lắc đầu của Hạ Khinh Vũ:

 

- Các huynh đệ đều là người ở nơi khác đến, không ai nắm rõ đường đi nước bước ở nước Tĩnh Minh bằng ta đâu. Vả lại, việc này rất nghiêm trọng, không nên để cho nhiều người biết. Để ta đi một mình, nơi này giao lại cho ngươi cai quản, nếu chẳng may ta thất bại…

 

Hắc Mạnh Hùng gầm lên:

 

- Câm miệng! Ngươi mau phun nước miếng ra cho ta, phun nước miếng nói lại ngay đi. Ngươi là lão đại của Hắc Phong trại chúng ta, sao ngươi lại có thể thất bại được cơ chứ?