Nhận thấy cảm xúc của Vương phu nhân đang là cơ hội để bản thân thực hiện ý định thay đổi nguy cơ gia biến có thể xảy ra trong tương lai, Vương Kiều Nhi nhân một buổi sáng đẹp trời đến tìm mẹ. Lúc ấy, Vương phu nhân đang sắp xếp lại lễ vật, nhìn thấy Vương Kiều Nhi bước tới, bà nhẹ nhàng nói:
- Kiều Nhi, sao con lại đến đây? Chỗ này lộn xộn lắm, con cẩn thận kẻo lại ngã bệnh nữa đấy. Sáng nay con đã uống thuốc chưa?
Vương Kiều Nhi tiến đến nắm lấy tay mẹ, trong lòng xúc động. Nàng dịu dàng đáp lời:
- Mẹ đừng quá lo lắng, con đã khỏe rất nhiều rồi. Để con giúp mẹ một tay.
Vương phu nhân mỉm cười từ ái:
- Cũng được. Vậy con giúp mẹ kiểm tra sổ sách nhé. Con gái của mẹ đã lớn rồi, cũng phải tập làm quen dần với việc tề gia, để mai này còn về làm vợ người ta.
Vương Kiều Nhi chớp mắt, lòng thoáng bồi hồi. Nàng hiểu niềm mong mỏi của mẹ. Kiếp trước, khi nàng còn là Vương Kiều Nhi, mẹ của nàng cũng từng mong mỏi như thế. Cho nên, dù nhà đang lâm cảnh nguy khốn, nhưng khi có kẻ đến hỏi cưới nàng, Vương phu nhân vẫn vui mừng, nhẹ nhõm vì hy vọng con gái sẽ có thể có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Thế nhưng kiếp trước cuộc đời của Vương Kiều Nhi đã phải chịu quá nhiều bất hạnh. Không chỉ vì phải sống kiếp phong trần tủi nhục, mà còn bởi vì những tổn thương từ các cuộc hôn nhân.
Trong kiếp là Vương Kiều Nhi, nàng lấy chồng ba lần, lần nào cũng đều hứng chịu đau thương. Lần thứ nhất, nàng bị chồng bán đứng, phải rơi vào bùn lầy, bị chà đạp nhơ nhớp. Lần thứ hai, nàng bị chồng bỏ rơi, phải chịu kiếp làm nô tỳ, bị khinh khi lăng nhục. Lần thứ ba còn đáng sợ hơn. Lần thứ ba, nàng được nương tựa vào một người chồng tốt. Nhưng chỉ vì một chút nhẹ dạ, vì mong ước được sống yên bình, nàng gián tiếp gây ra cái c.h.ế.t cho một người đàn ông hết lòng yêu thương và tin tưởng nàng như thế. Vương Kiều Nhi vĩnh viễn không thể nào quên được cảnh tượng hàng trăm mũi tên ghim vào thân thể của người chồng đã từng che chở bảo vệ cho nàng. Và cả hậu quả sau đó, khi nàng lại chịu nỗi tủi nhục tột cùng trong nanh vuốt của kẻ thù đã g.i.ế.c c.h.ế.t chồng nàng.
Chính vì thế, vào kiếp này, Vương Kiều Nhi đã rất sợ tình yêu, càng sợ hãi việc hôn nhân, nàng không muốn, cũng không dám tin rằng sẽ có ai đó thật lòng yêu thương và bảo vệ nàng. Cho dù có một người đàn ông như thế, Vương Kiều Nhi lại càng lo sợ bản thân sẽ làm cho người đó bị liên lụy, rồi phải chịu cảnh sa cơ, phải mất đi tính mạng.
Đau lòng nhớ lại chuyện cũ, Vương Kiều Nhi ngồi thừ ra, nét mặt đăm chiêu. Vương phu nhân nhìn con gái lại chau mày ủ dột, đau lòng thở dài. Bà ôm lấy bờ vai thon thả của Vương Kiều Nhi, cất lời an ủi:
- Con đừng nghĩ nhiều làm gì. Chuyện hôn sự của con, cha mẹ sẽ cố gắng chu toàn. Hơn nữa, Kiều Nhi của chúng ta ngoan hiền, lương thiện như thế, chắc chắn Phật Trời cũng sẽ phù hộ cho con mà.
Vương Kiều Nhi khe khẽ gật đầu. Kiếp trước nàng không mấy tin tưởng vào câu “thiện giả thiện báo”. Bởi vì kiếp trước nàng cũng thiện lương không kém, chưa từng làm hại ai, nhưng kết quả của cuộc đời nàng toàn là trái đắng. Không chỉ vậy, suốt mười lăm năm lưu lạc, nàng đã từng chứng kiến không ít trường hợp những người hiền lành, lương thiện bị ức hiếp, bị chà đạp, bị hãm hại,... Thế nhưng giờ đây, Vương Kiều Nhi lại cảm thấy rằng có lẽ nàng cũng có thể tin một chút vào đạo trời, vào nhân quả. Có lẽ vì kiếp trước của nàng quá bi thảm, cho nên Trời Phật đã thương xót và cho nàng một cơ hội được sống lại. Không chỉ vậy, việc Vương Kiều Nhi có thể nhớ rõ những việc của kiếp trước, đối với nàng vừa là một sự tra tấn lại vừa là ân huệ. Bởi vì nhờ thế mà nàng có thể biết trước được vài việc để có thể cố gắng xoay chuyển và cứu vãn tình thế.