Vương Kiều Nhi nhớ lại chuyện cũ ở kiếp trước mà rùng mình. Nếu như gã chủ nhân của chàng trai trẻ trước mặt nàng lúc này lại đang có thứ tình yêu khó nói kia với thuộc hạ, hẳn là hắn ta sẽ vô cùng đau khổ và tức giận khi thuộc hạ có quan hệ xác thịt với một nữ nhân, dù thứ quan hệ kia chỉ là sự cưỡng bức, và nữ nhân kia vốn là nạn nhân.
Vương Kiều Nhi không muốn phải trở thành đích ngắm để một kẻ điên cuồng vì yêu trả thù như những câu chuyện mà nàng đã chứng kiến trong kiếp trước. Thế nên, nàng quyết định giải thích cho Du Thiên Vân hiểu rõ:
- Ngươi có cảm thấy chủ nhân của ngươi có sự quan tâm, chăm sóc và bảo vệ cho ngươi nhiều hơn quá mức so với một chủ nhân bình thường đối với thuộc hạ không?
Du Thiên Vân thành thật gật đầu:
- Đúng vậy, chủ nhân đối với ta rất tốt.
Vương Kiều Nhi lắc đầu:
- Nhưng đó không phải là cách cư xử của một chủ nhân dành cho thuộc hạ. Thế nên, ta lo lắng rằng…
Vương Kiều Nhi ngừng lại, ngượng ngùng không biết phải nói như thế nào cho rõ ý. Du Thiên Vân nghe cô gái nhắc tới hai từ “lo lắng” thì cũng lo lắng theo. Chẳng lẽ cô gái này lại biết chủ nhân của cậu đã gặp phải vấn đề gì hay sao? Sự ngập ngừng của Vương Kiều Nhi khiến cho Du Thiên Vân càng thêm bất an. Cậu hỏi dồn:
- Có việc gì? Cô lo lắng điều gì? Chủ nhân của ta có phải đã gặp vấn đề gì không? Cô mau nói ra đi!
Vương Kiều Nhi mím môi, vượt qua cảm giác xấu hổ, nói nhanh:
- Ta lo lắng rằng chủ nhân của ngươi đã yêu ngươi rồi.
Du Thiên Vân ngơ ngác một lần nữa:
- Yêu? Là thế nào? Cô nói như thế là có ý gì?
Vương Kiều Nhi thoáng bực mình vì cậu trai trẻ cứ hỏi mãi. Nàng nghiêm nghị nói:
- Nghĩa là chủ nhân của ngươi vốn không xem ngươi là thuộc hạ, mà hắn xem ngươi như tình nhân, thậm chí, rất có thể hắn còn muốn cưới ngươi về làm vợ… Á!
Rầm.
- Câm miệng!
Vương Kiều Nhi đang nói say sưa thì giật mình kêu lên một tiếng thảng thốt. Bởi vì Du Thiên Vân đã vung tay đ.ấ.m mạnh vào tường nghe đánh rầm và gằn giọng quát lên. Tiếng kêu thất thanh của cô gái và tiếng động lớn của lực tác động mạnh kia vang ra bên ngoài làm cho tất cả những người đang bồn chồn lo sợ lại càng thêm hốt hoảng.
Hạ Khinh Vũ là kinh hoàng hơn cả. Du Thiên Vân bắt cô gái kia vào trong đại sảnh của Hắc Giao trại đã một lúc khá lâu, cơn đau của Hạ Khinh Vũ đã mấy lần dâng cao mà không gian bên trong ấy vẫn im ắng. Nay lại đột ngột vẳng ra tiếng kêu của cô gái và tiếng động lớn như vậy, lẽ nào Du Thiên Vân đã có hành vi thô bạo với nàng ấy rồi?
Cơn đau lại cồn lên. Hạ Khinh Vũ vốn không dám cử động nhiều vì biết rằng lúc cực hạn của chất độc hoành hành đã sắp đến. Nhưng tình hình trước mắt khiến hắn không thể nào ở yên một chỗ mà trơ mắt nhìn Du Thiên Vân phạm lỗi được.
Hạ Khinh Vũ nghiến răng nén đau, dồn sức cố gắng bò dậy, lết từng chút về phía đại sảnh. Sáu cô gái đang sợ hãi đứng túm tụm một chỗ sau lưng cô gái tên Vân Thư, cùng đưa mắt e ngại nhìn theo.
Cùng lúc đó, bên trong đại sảnh của Hắc Giao trại, Du Thiên Vân đang trừng mắt nhìn Vương Kiều Nhi đầy giận dữ. Cậu nghẹn ngào nói từng chữ:
- Ta không cho phép cô xúc phạm chủ nhân của ta!
Vương Kiều Nhi sau khi bị giật mình vì cú đ.ấ.m của Du Thiên Vân sượt qua tai, cũng cảm thấy sợ hãi nên không muốn nói tiếp nữa. Nhưng cú đánh kia vốn chẳng hề gây thương tổn đến nàng. Cộng thêm giọng nói nghẹn ngào và đôi mắt đỏ hoe của cậu trai trẻ trước mặt khiến Vương Kiều Nhi bất giác nhớ tới Vương Nhật Quang. Em trai của nàng mỗi khi bị uất ức gì đó cũng thường có biểu hiện như thế.
Trong lòng mềm đi một phần, sợ hãi giảm đi một nửa, Vương Kiều Nhi bĩu môi, phụng phịu:
- Ta chỉ là đang lo lắng cho ngươi thôi, ngươi hung dữ cái gì chứ? Ngộ nhỡ chủ nhân của ngươi có thứ tình cảm ấy thì ngươi sẽ khó mà yên ổn được đâu, hiểu không?