Du Thiên Vân biết rõ, nếu như cậu thật sự cưỡng bách một cô gái nào đó, chủ nhân của cậu sẽ chỉ cảm thấy tự trách, áy náy và day dứt với cả nạn nhân lẫn với cậu. Thậm chí, chủ nhân có thể vì muốn thay cậu chuộc lỗi mà còn sẵn sàng để mặc cho nạn nhân trừng phạt thế nào cũng được.
Nghĩ ra được điều này, Du Thiên Vân bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo. Cậu chồm tới, nói nhỏ với Vương Kiều Nhi:
- Ta sẽ không thả cô ra đâu. Không chỉ vậy, ta sẽ ra ngoài kia, nói với chủ nhân của ta rằng ta đã cưỡng bức cô rất tàn bạo. Khi ta rời đi rồi, chủ nhân sẽ nhanh chóng tìm vào đây để thay ta xin lỗi cô. Lúc đó, cô hãy ra vẻ căm hận ta, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta để trả thù hoặc là muốn tự sát. Chủ nhân chắc chắn sẽ đề nghị cô trừng phạt ngài ấy thay cho ta. Khi ấy, cô chỉ cần bảo là muốn nhìn thấy ngài ấy đau đớn, chủ nhân của ta nhất định sẽ thả lỏng chất độc để nó tra tấn ngài ấy cho cô chứng kiến.
Du Thiên Vân nói một hơi dài, sắp xếp một kế hoạch đâu ra đấy khiến Vương Kiều Nhi vô cùng ngạc nhiên. Cậu trai trẻ này căn cứ vào đâu mà có thể xác định được chủ nhân của cậu có thể có những hành động gì một cách chính xác, cụ thể như thế?
Nếu sự việc tiếp sau đó diễn ra thật sự đúng như vậy, thì chỉ có thể nói cậu thuộc hạ này đã quá thấu hiểu chủ nhân của mình, hay là… Vương Kiều Nhi ngẩn ra, thảng thốt cất tiếng hỏi:
- Chẳng lẽ chủ nhân của ngươi có thứ tình cảm đặc biệt gì đó với ngươi sao?
Du Thiên Vân ngớ ra:
- Cô nói vậy là sao? Tình cảm đặc biệt gì?
Vương Kiều Nhi không biết phải giải thích như thế nào cho chàng trai trẻ này hiểu rõ ý kia. Điều này không phải ai cũng có thể nghĩ ra và nhận biết được. Vương Kiều Nhi chẳng qua là cũng nhờ vào kiếp trước đã từng trải qua quá nhiều điều biến thái, bẩn thỉu, mờ ám nên mới biết được. Hóa ra, tình yêu đôi lứa không phải chỉ có xảy ra giữa nam nhân và nữ nhân, mà có nhiều khi, giữ hai nam nhân với nhau cũng có thể nảy sinh tình ái, thậm chí, ngay cả nữ nhân với nữ nhân cũng có thể lén lút yêu nhau. Những tình cảm ấy đều bị người trong cuộc giấu kín tất cả mọi người, ngay cả với người mà họ yêu thương.
Ở kiếp trước, Vương Kiều Nhi chỉ là một cô gái phong trần chốn thanh lâu, nên không có quyền được nói, dù có nói thì lời của nàng cũng không có trọng lượng đủ để người khác tin tưởng, thế nên nàng lại thường được nhiều người khách làng chơi tìm đến nàng để che mắt thiên hạ.
Những kẻ đó đến tìm nàng nhưng lại không hề có hứng thú chà đạp nàng mà chỉ cần có người lắng nghe họ tâm sự nỗi niềm chất chứa quá nhiều và quá sâu trong lòng. Đó chính là tâm sự về thứ tình yêu vô cùng sâu sắc và chân thành nhưng lại bị xem là cấm kỵ, là dơ bẩn khi người họ yêu lại có cùng giới tính. Họ không dám bộc lộ ra, sợ rằng người mình yêu cũng sẽ bị khinh khi, chế giễu. Cho nên họ chỉ dám âm thầm đứng bên cạnh, đau khổ vì yêu mà không được đáp lại, thậm chí càng trở nên bi ai khi người họ yêu thành gia lập thất với một người khác phái mà không hề biết chút gì về tình yêu của họ.
Trong số những kẻ thất tình vì yêu người đồng giới kia, có những kẻ đã trở nên rất điên cuồng, muốn trả thù, muốn phá hoại nhưng lại không nỡ làm thương tổn người yêu.
Thế là toàn bộ đòn thù của họ lại trút xuống đầu của kẻ đã kết hôn với người kia, dù kẻ đó hoàn toàn vô tội, không hề hay biết gì, không hiểu vì sao mình lại bị gài bẫy, bị hãm hại.
Kết quả của những cuộc tình bi phẫn ấy thường là sự thê thảm của kẻ thứ ba, kẻ vốn danh chính ngôn thuận được làm chồng làm vợ với người ta, nhưng lại bị kẻ yêu thầm người ấy trả thù một cách vừa vô lý vừa tàn ác.