Hạ Khinh Vũ đau đến không thể hít thở bình thường được nên nói rất ngắn gọn, nhưng Du Thiên Vân vẫn hiểu ý của chủ nhân. Đối tượng muốn tiêu diệt Hắc Giao trại không phải chỉ có một nhóm của hai chủ tớ họ. Địa thế của ngọn núi này rất hiểm trở, chỉ có một đường vào ẩn sâu dưới lòng hồ, vô cùng bí mật, rất thích hợp để làm việc xấu hoặc lẩn trốn. Vì thế, hầu như các trại của sơn tặc, thổ phỉ đều muốn chiếm nơi này làm địa bàn để hoạt động.
Không chỉ vậy, phía của triều đình cũng đang rất nóng lòng muốn giải quyết mối họa ở cái hồ có tên là Giao Long Huyệt này, bởi vì việc các cô gái bị “giao long tinh” bắt đi càng lúc càng nhiều khiến dân chúng càng lúc càng sợ hãi “giao long tinh” và bất mãn với triều đình khi họ không có cách nào mang lại cuộc sống yên ổn cho người dân. Chỉ có một cái hồ và một ngọn núi mà có hàng chục nhóm người với hàng trăm, hàng nghìn con mắt nhìn chằm chằm như thế thì bí mật của con đường bí mật thông giữa Giao Long Huyệt và cái giếng ở phía sau Hắc Giao trại chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị phát hiện.
Một khi con đường bí mật kia không còn là bí mật nữa thì ngọn núi này sẽ trở thành con mồi để các thế lực hung ác kia xâu xé nhau để giành giật. Trong khi các cô gái này đều xinh đẹp nhưng trông có vẻ chân yếu tay mềm, tính tình lại nhát gan, hay khóc, rất dễ gợi lên dục vọng muốn chiếm đoạt của đám nam nhân thô lỗ. Quan trọng nhất là, Du Thiên Vân và Hạ Khinh Vũ đã điều tra qua, khi bè lũ của Hắc Giao trại muốn bắt hoặc lừa các cô gái này về núi thì đều dùng thuốc mê để bọn họ không phát hiện ra con đường bí mật, cũng không sợ hãi kêu khóc hay dùng dằng, bỏ chạy.
Đó là chưa kể đến việc con đường ra khỏi núi phải lặn sâu xuống lòng hồ, mà các cô gái này có biết bơi hay không thì Du Thiên Vân và Hạ Khinh Vũ đều không biết được. Cho nên, nếu không có ai dẫn đường và hỗ trợ bọn họ thì những cô gái xinh đẹp, yếu đuối này khó mà rời khỏi Hắc Giao trại được. Còn nếu các cô gái này ở lại đây, cho dù không đến mức bị c.h.ế.t đói c.h.ế.t khát, nhưng một khi các sơn trại khác hoặc quân triều đình tấn công vào đây, thì bọn họ sẽ bị xem là thành viên của Hắc Giao trại, hậu quả nhất định sẽ rất thê thảm.
Thế nên, trước khi đột nhập vào ngọn núi này, Hạ Khinh Vũ đã bàn bạc và thống nhất với Du Thiên Vân, sau khi tiêu diệt lũ sơn tặc của Hắc Giao trại xong, họ nhất định phải đưa các nạn nhân của chúng rời khỏi núi càng sớm càng tốt, tránh để họ vừa thoát khỏi móng sắc của chồn cáo lại phải rơi vào nanh nhọn của sài lang hổ báo. Vậy mà bây giờ, khi Hạ Khinh Vũ và Du Thiên Vân đã liều mạng tiêu diệt lũ sơn tặc kiêm lừa đảo kia thì các nạn nhân của chúng lại e sợ, không dám đi cùng bọn họ.
Du Thiên Vân nhăn nhó bực tức. Trong lòng của cậu vô cùng nôn nóng và lo lắng. Chất độc của chủ nhân lại tái phát rồi. Nếu họ không nhanh chóng đi ngay, chất độc sẽ hoành hành đến mức cực hạn khiến chủ nhân kiệt sức không kịp rời khỏi, ngộ nhỡ kẻ địch tìm tới thì phải làm sao bây giờ?
Không phải Du Thiên Vân hèn nhát, nhưng cậu biết rõ tình trạng của Hạ Khinh Vũ mỗi khi bị độc phát sẽ đau đớn khổ sở vô cùng, nhưng sức lực lại bị chất độc làm suy yếu, không thể làm gì khác ngoài việc bất lực chịu đựng, chờ khi chất độc dần giảm bớt mới có thể cử động lại bình thường. Càng nghĩ Du Thiên Vân càng lo lắng. Một khi chất độc đã hoành hành đến cực hạn, nếu có ai chạm vào Hạ Khinh Vũ thì hắn sẽ càng thêm đau đớn. Nên mỗi lần Hạ Khinh Vũ bị chất độc tái phát, Du Thiên Vân chỉ có thể đau lòng đứng nhìn chủ nhân quằn quại trong khổ sở mà không dám đến gần, sợ sẽ làm tăng thêm sự tra tấn cho Hạ Khinh Vũ. Nhưng lúc này bọn họ đang ở trong sào huyệt của Hắc Giao trại, Nên Du Thiên Vân càng lo sợ. Nếu kẻ địch đánh vào mà dùng chiêu lấy thịt đè người trong khi cậu chỉ một thân một mình, khó có thể đảm bảo an toàn cho chủ nhân.