Còn lại hai gã quần áo lượt là nhất đồng thời cũng là hai gã nhát gan nhất thì không còn dũng khí để đứng vững nữa, run rẩy quỳ bò xuống đất, vái lạy hai chàng trai như tế sao. Hạ Khinh Vũ thở dài, trầm giọng nói:
- Thật xin lỗi! Ta không thể chừa lại đường sống cho các ngươi được. Hắc Giao trại nhất định phải bị tiêu diệt toàn bộ. Thôi thì cứ xem như các ngươi trả lại những món nợ mà các ngươi đã gieo cho các cô gái trước đây.
Du Thiên Vân gật đầu hưởng ứng, rồi lại tung hứng tiếp lời chủ nhân:
- Thật ra mà nói, để các ngươi trả nợ cho các cô gái kia bằng cái c.h.ế.t đã là rất nhẹ nhàng và nhân từ với các ngươi rồi. Thế nên, các ngươi đừng than oán làm gì, vui vẻ đi đầu thai thôi. Kiếp sau nếu có được làm người thì cố mà sống cho tử tế một chút.
Du Thiên Vân vừa nói xong thì tiểu đao trong tay đã vun vút phóng ra, nhanh như chớp cắm ngập vào ngay giữa yết hầu của cả hai tên sơn tặc cuối cùng nơi Hắc Giao trại. Hạ Khinh Vũ thở dài, lấy trong tay nải ra một chiếc hộp và bước tới chỗ t.h.i t.h.ể của Sở Bá Khánh. Các cô gái vẫn còn đang sợ hãi đứng co cụm lại một chỗ cạnh nhau, nhìn hắc y nhân đeo mặt nạ đang di chuyển trước mặt họ.
Hạ Khinh Vũ đến cạnh vũng m.á.u đã dần khô, tung chân hất t.h.i t.h.ể đã lạnh cứng của Sở Bá Khánh lên rồi rút kiếm c.h.é.m ngang một đường, gọn ghẽ cắt phăng cái đầu của thủ lĩnh Hắc Giao trại. Gương mặt anh tuấn của Sở Bá Khánh từng làm bao nhiêu cô gái điên đảo để rồi sau đó kéo các nàng xuống hố bùn nhơ nhuốc bây giờ lẳng lặng nằm gọn trong cái hộp gỗ. Cơ thể khôi ngô của Sở Bá Khánh đã từng biến các thiếu nữ ngây thơ thành đàn bà trong sung sướng tột đỉnh để rồi sau đó tàn nhẫn chà đạp, hủy hoại các nàng bằng những thủ đoạn thô bạo, biến thái tột cùng bây giờ trở thành cái xác không đầu nặng nề rơi xuống đánh phịch trên nền đất lạnh lẽo, bụi bặm.
Kẻ đã gây ra cơn ác mộng ám ảnh cả đời của rất nhiều cô gái đã đền tội. Không chỉ như vậy, ở một nơi u minh mờ mịt nhuốm đầy dục vọng, linh hồn của Sở Bá Khánh và đồng bọn còn phải gánh chịu hậu quả từ ác nghiệp mà chúng đã gây ra.
Còn ở hiện tại, trước hành động của Hạ Khinh Vũ, chỉ có cô gái tên Vân Thư là im lặng nhìn chằm chằm hắn, còn các cô gái khác thì hoảng sợ vừa khóc lóc vừa kêu gào đầy kinh hãi. Hạ Khinh Vũ thoáng cau mày. Du Thiên Vân bèn gắt lên:
- Tất cả câm miệng cho ta! Kẻ nào còn kêu gào nữa thì lão tử sẽ tiễn kẻ đó đi theo đám sơn tặc của Hắc Giao trại luôn.
Những cô gái nghe thế thì càng thêm sợ hãi. họ không dám kêu la nữa, nhưng tiếng khóc lại bật ra nức nở. Hạ Khinh Vũ vừa đóng xong nắp hộp lại, còn chưa kịp gài chốt thì n.g.ự.c trái nhói lên một cái, rồi cơn đau nhanh chóng lan ra khắp toàn thân. Biết là chất độc trong cơ thể lại phát tác, Hạ Khinh Vũ nghiến chặt răng chống tay vào gối, loạng choạng đứng dậy, cố gắng bước nhanh ra cửa. Du Thiên Vân nhìn cước bộ lảo đảo của chủ nhân thì đoán ra được phần nào, lo lắng chạy theo sau lưng Hạ Khinh Vũ.
Hạ Khinh Vũ và Du Thiên Vân đã đi đến trước cánh cửa rồi mà các cô gái vẫn còn đứng tần ngần tại chỗ, không dám bước theo. Hạ Khinh Vũ quay lại nhìn các cô gái, vừa định mở miệng trấn an họ thì cơn đau lại tấy lên khiến hắn choáng váng suýt ngã. Hạ Khinh Vũ đưa tay nắm lấy cánh cửa trụ lại để không phải quỵ xuống. Hắn nhỏ giọng nói với Du Thiên Vân:
- Mau bảo bọn họ rời khỏi đây.