Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 7




Nguyên Niệm Khanh đã ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, nhanh chóng nhấp vài ngụm, đôi tai vẫn còn đỏ.

Chắc mỹ nhân không ghét ta đâu nhỉ?

“Khanh Khanh, nàng có muốn ra ngoài không?” Ta kéo nhẹ góc váy của Nguyên Niệm Khanh, đầy mong đợi.

Nàng khựng lại, ngẩng lên nhìn ta, ra hiệu bảo ta nói tiếp.

“Nàng có muốn đến Ung Vương phủ không?” Ta chống tay lên bàn, người nghiêng về phía trước, cố gắng dụ dỗ mỹ nhân, “Sẽ có nhiều món ngon và nhiều người đẹp nữa, nhưng chắc chắn không ai đẹp bằng nàng. Nếu nàng đi cùng ta, ta sẽ nhường hết đồ ngon cho nàng.”

Mỹ nhân đặt chén trà xuống bàn, đưa một ngón tay ấn nhẹ lên trán ta, đẩy ta lui về, giữ khoảng cách giữa hai chúng ta, có vẻ thích thú: “Ồ? Ung Vương phủ sao?”

Ta điên cuồng gật đầu, trong ánh mắt nhiệt thành của ta, mỹ nhân hờ hững gật đầu “Ừ,” rồi chậm rãi tự rót thêm trà.

Tính toán thời gian, chắc Tề Tuyên cũng sắp về, trong lòng ta có ý muốn ra đón, ta khẽ chạm vào túi thơm trên bàn, rồi đứng dậy, lịch sự hỏi: “Khanh Khanh, ta định đi đón Tề Tuyên ca ca, nàng có muốn đi cùng không?”

Có lẽ mái tóc ướt thấm qua cổ áo khiến nàng khó chịu, thêm vào đó là chiếc áo cao cổ thêu tinh xảo bó sát cổ, làm mỹ nhân thấy bức bối. Nàng đưa tay định kéo cổ áo, nhưng rồi khựng lại, thay vào đó khẽ che miệng ho nhẹ, liếc mắt nhìn ta một cái, rồi đặt tay lên bàn: “Không đi.”

Cũng phải, sao có thể để mỹ nhân đi dưới nắng để đón người được chứ?

Ta bước đi thật nhanh, nhưng dọc đường ai cũng muốn chào hỏi, khiến ta mất thời gian. Đến khi vừa tới tiền sảnh, ta liền đụng ngay vào Tề Tuyên, vì không kịp dừng lại, ta đ.â.m thẳng vào lòng hắn.

“Đi chậm thôi.” Tề Tuyên dang tay ôm lấy eo ta, giữ ta trong vòng tay, vén mấy lọn tóc trước trán rồi hôn nhẹ lên trán, niềm vui trong ánh mắt hắn dường như tràn đầy: “Cẩn thận chứ, sao hôm nay lại gấp thế này?”

Trong tiền sảnh có nhiều gia nhân hầu hạ, sau lưng Tề Tuyên còn có hai người hầu theo sau. Ta xoa xoa trán vừa được hắn hôn, cười ngại ngùng: “Ta sợ không kịp tìm huynh, Thúy Trúc Uyển của Khanh Khanh xa quá, đi từ đó về đây ta thấy đói rồi.”

Ta rời khỏi lòng hắn, đưa tay ra kéo tay hắn, chợt nhớ tới hộp điểm tâm mà mẹ chồng đã đưa hôm nay, lòng không khỏi thèm thuồng, trong đó có nhiều món đặc biệt để dành riêng cho Tề Tuyên.



Tề Tuyên nhẹ nhàng đan các ngón tay mình vào tay ta, mười ngón tay đan vào nhau, trong mắt hắn ánh lên vẻ ấm áp. Bị mỹ nam nhìn chăm chú như vậy khiến mặt ta đỏ bừng, vội vàng tránh ánh mắt hắn: “Tề Tuyên ca ca, chúng ta về ăn điểm tâm đi. Hôm nay mẫu thân cho ta nhiều lắm, ta giữ phần cho huynh rồi.”

Tề Tuyên chỉ cười không nói, để ta kéo hắn đi. Đi được vài bước, thấy mặt ta đỏ ửng, hắn liền dừng lại: “Kiều Kiều có phải đã mệt rồi không?”

Ta gật đầu, thực sự là có chút mệt, hôm nay vận động có hơi quá sức rồi.

Tề Tuyên ca ca và ta ở chung một viện, gần với viện của mẹ chồng nhất. Khanh Khanh thì ở Thúy Trúc Uyển, trong góc khuất nhất của phủ. Hôm nay đi tìm nàng, đường xa thật sự làm ta thấy mệt.

Tề Tuyên nhìn ta một lúc, nụ cười thoáng hiện trên môi. Hắn bế thốc ta lên như đang bế một đứa trẻ, tay vòng qua eo ta rồi nhẹ nhàng nhấc lên. Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, lấp lánh đến kinh ngạc, hắn cúi đầu ghé vào tai ta, khẽ nói: “Như vậy sẽ không mệt nữa.”

Tề Tuyên cứ thế bế ta băng qua nửa phủ Tướng quân, chỉ khi đến viện của ta hắn mới thả xuống.

Từ ngày ta vào phủ và quen biết Tề Tuyên, hắn đã thích bế ta đi vòng quanh các viện trong phủ. Tề Tuyên từ nhỏ đã học võ, cánh tay rắn chắc, thân hình cường tráng, bế ta suốt cả ngày cũng chẳng mệt.

Cửa viện đang mở rộng, Khương Đan thì lo lắng đi qua đi lại trong sân, đến mức không để ý đến ta và Tề Tuyên đã về, miệng lẩm bẩm: “Biện Tú ăn nhiều, thân thể cường tráng, chắc chắn đánh lại được. Đúng rồi, phải tìm Biện Tú.”

Ta nghe mà mặt đầy thắc mắc, không nhịn được gọi Khương Đan: “Đan Đan, ngươi định đánh ai à?”

Khương Đan nghe ta gọi, giật mình lùi lại hai bước, thấy ta và Tề Tuyên nắm tay đứng ở cửa, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội chạy đến: “A, phu nhân, nô tỳ còn định đi cứu người đây!”

Gặp ánh mắt của Tề Tuyên, Khương Đan ý thức được mình thất lễ, liền vội cúi người chào: “A, tiểu Tướng quân đã về rồi.”

“Ừ.” Tề Tuyên nắm tay ta đi vào phòng, ánh mắt hướng về Khương Đan, nói: “Phu nhân đã hỏi, ngươi vẫn chưa trả lời.”

“Phu nhân đi Thúy Trúc Uyển lâu quá, nô tỳ cứ tưởng hai người đánh nhau, định đi tìm viện binh cho người đây. Haha, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.” Khương Đan có chút lúng túng, tay xoắn vào nhau, suýt chút nữa đạp lên vạt váy mà ngã, ta vội đưa tay đỡ nàng.