Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 6




Ta đẩy cổng viện đi vào, bên trong hoàn toàn vắng lặng. Thúy Trúc Uyển nằm ở vị trí khuất nên yên tĩnh vô cùng. Siết chặt túi thơm, ta đi thêm vài bước: “Khanh Khanh có ở đây không?”

Ta vốn định gọi là Khanh cô nương, nhưng nghĩ lại lúc ăn sáng, Nguyên Niệm Khanh bảo đừng gọi nàng như vậy nữa. Tề Tuyên gọi ta là Kiều Kiều, mẹ chồng gọi ta là Kiều nhi, dường như khi yêu quý ai, mọi người đều gọi tên thân mật của người đó.

Tên thân mật của mỹ nhân là gì nhỉ? Cứ tạm gọi là Khanh Khanh vậy.

Ta vừa bước vào trong phòng thì nghe tiếng quát của mỹ nhân: “Đừng vào!”

Giọng của mỹ nhân lạnh lùng, mang theo cả sát khí, ta đứng khựng lại, bối rối chẳng biết làm gì. Nàng ấy thật sự hung dữ, ta cắn môi, nhìn vào bên trong phòng.

Qua chiếc bình phong cao hơn bình thường, thấp thoáng thấy bóng hình nàng đứng dậy, có tiếng nước róc rách, quần áo vắt trên bình phong cũng được cầm đi.

Một lúc sau, Nguyên Niệm Khanh mới bước ra từ sau bình phong.

Mái tóc của mỹ nhân còn ướt, làn da vương chút hơi nước càng làm gương mặt thêm sắc nét, mày rậm mắt sâu, đôi môi đỏ thắm. Nàng đi tới đứng trước mặt ta, cúi xuống nhìn: “Khóc gì vậy?”

Ta mím môi, bị nàng nhìn chăm chú với đôi mày nhíu chặt, lòng có chút sợ hãi, liền vội nhét túi thơm vào lòng nàng rồi định chạy ra ngoài.

Chưa kịp đi, tay ta đã bị kéo lại, suýt nữa ngã nhào. Ta quay đầu nhìn mỹ nhân, cảm thấy khó hiểu. Tay nàng nóng quá. “Tay của nàng nóng thật đấy.”

Mỹ nhân thả tay khỏi cổ tay ta, đưa túi thơm lên quan sát một lượt, giọng nhẹ nhàng: “Ngươi thêu sao?”

Mái tóc của Nguyên Niệm Khanh vẫn còn nhỏ giọt, vạt áo trước n.g.ự.c ướt một mảng, ta gật đầu, l.i.ế.m nhẹ môi.

N.g.ự.c nàng ấy thật phẳng. Chẳng trách vừa nãy hung dữ như thế, hóa ra là đang tắm dở, sợ bị ta thấy rồi chê cười.

Có lẽ ánh nhìn của ta quá mãnh liệt, khiến mỹ nhân nhận ra điều gì đó không ổn, nàng cúi đầu theo ánh mắt ta, dừng lại ở n.g.ự.c mình. Ánh mắt của Nguyên Niệm Khanh lóe lên sự sắc lạnh: “Ngươi đang nhìn gì đấy?”



Tề Tuyên từng dặn ta không nên cứ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của người khác, đó là hành vi rất thiếu lịch sự. Ta nghĩ chắc hẳn vừa rồi ta nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c nàng đã khiến nàng không vui.

“Không sao đâu, Khanh Khanh. Cứ ăn nhiều một chút, rồi sẽ phát triển thôi.” Ta cẩn thận chọn từ ngữ, nghĩ rằng an ủi nàng một chút. Mỹ nhân có vẻ rất để ý đến vóc dáng, trước đó Tề Tuyên còn bảo nàng chuộng sự thon gọn, chắc hẳn là người rất khắt khe với bản thân, nên ta nói thêm: “Làm gì có ai hoàn hảo chứ, nàng đã rất đẹp rồi mà.”

Sắc mặt mỹ nhân tối sầm lại trông thấy, ta ngượng ngùng gãi nhẹ sống mũi, rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Khanh Khanh, nàng không lau khô tóc sẽ dễ sinh bệnh đó.”

Nếu bệnh mà gầy đi nữa, thì chẳng phải càng không có n.g.ự.c sao?

Mỹ nhân đi đến bên bàn, đặt túi thơm lên đó, rồi ngồi xuống, vuốt nhẹ tóc và vắt qua loa cho bớt nước, ngẩng mắt lên nhìn ta: “Vừa rồi khóc cái gì?”

“Vì cát bay vào mắt thôi.” Nếu nói ta bị nàng dọa đến phát khóc thì thật mất mặt. Với lại, mỹ nhân cũng chẳng phải cố ý, ai mà chẳng sợ người khác biết mình có chút khiếm khuyết, như vậy thật đáng yêu làm sao!

Ta không nhịn được cười khẽ, nhưng rồi lại nhăn mày. Hôm nay đi bộ hơi xa, lại đứng chờ khá lâu, bây giờ đầu gối bắt đầu đau nhức. Ta chậm rãi di chuyển đến bên bàn, ánh mắt mong mỏi nhìn về phía Nguyên Niệm Khanh: “Ta có thể ngồi xuống không? Đầu gối ta bị thương.”

Sợ mỹ nhân không tin, ta liền đưa tay kéo váy lên, đầu gối còn bầm tím, tuy không còn đáng sợ như trước nhưng vẫn khá nghiêm trọng.

Vừa kéo váy lên, đã bị mỹ nhân giữ lại và kéo váy xuống. Trên gương mặt vốn luôn lạnh nhạt và khinh miệt của Nguyên Niệm Khanh, hiếm khi xuất hiện vẻ gì khác, ta lại thoáng thấy chút bối rối, liền ngơ ngác: “Khanh Khanh?”

Nguyên Niệm Khanh đứng dậy tự lúc nào, đè vai ta ngồi xuống ghế, mím môi, gương mặt tối lại, nhưng tai thì đỏ bừng như sắp nhỏ máu: “Không được kéo váy lên!”

Ta khẽ “ừ” một tiếng, lòng nghĩ mỹ nhân và ta đều là nữ nhi, hóa ra nàng lại dễ xấu hổ đến vậy.

Sau khi chỉnh lại váy, ta bỗng nhớ đến lời Ung Vương phi rằng vài ngày nữa sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, khiến ta có chút lo lắng. Không biết có phải vì đầu óc ta hơi ngốc nghếch không, nhưng đôi khi ta thật sự không hiểu họ đang nói gì, hơn nữa mỗi lần gặp ta, các tiểu thư ấy đều hỏi về Tề Tuyên, câu hỏi nhiều nhất là hắn có “lợi hại” không. Mỗi lần ta chỉ cần khẽ gật đầu, họ liền đỏ mặt, lén lút hét nhỏ.

Ta không hiểu vì sao họ lại phản ứng như vậy. Tề Tuyên tuổi trẻ tài cao, dung mạo lại tuấn tú, ngay cả hoàng thượng cũng khen ngợi hắn, đương nhiên là rất lợi hại rồi. Điều này chẳng phải ai cũng biết sao?