Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 36




Biên cương chiến sự nguy cấp, liên tiếp mất hai thành, Ung Vương dù dẫn toàn quân tốc hành đi đến biên cương cũng phải mất năm ngày. Thế mà trong kinh thành vẫn mở tiệc linh đình, đêm đêm say sưa ca hát.

Ta chợt hiểu lời của Tề Tuyên, có những người sinh ra để hưởng phúc như bậc Đế vương, nhưng chưa chắc đã đủ phẩm chất để làm Vua.

Triệu Nhiên nhìn ta cúi đầu im lặng, đương nhiên cho rằng ta đang sợ hãi, hiếm khi nàng lại vỗ nhẹ đầu ta: “Bổn Công chúa sẽ không để ngươi lại một mình ở đây đâu, cứ yên tâm.” Rồi nàng quay sang phía nha hoàn bên ngoài, giọng lạnh lùng: “Ngươi lui xuống đi, báo với phụ hoàng rằng bổn công chúa không đi nữa, cứ bảo là bệnh rồi.”

Nha hoàn nhận lệnh lui ra, trong tẩm cung lộng lẫy chỉ còn lại hai người chúng ta. Ta siết chặt góc chăn, ngẩng đầu nhìn Triệu Nhiên: “Công chúa, người đã từng gặp qua Di Vương điện hạ chưa?”

Triệu Nhiên không ngờ ta sẽ hỏi câu này, khẽ cau mày: “Chưa từng. Lương Vân Kiều, ngươi đừng nghĩ nước đến chân mới nhảy, Di Vương cũng không cứu được Tề Tuyên đâu. Có điều, bổn Công chúa nghĩ rằng Tề Tuyên chỉ là tạm thời bị giam vào ngục thôi, sớm muộn gì cũng sẽ được thả ra.”

Nếu chưa từng gặp Huyền Khanh, thì nàng hẳn không biết rằng hắn chính là Nguyên Niệm Khanh. Cảm xúc của ta vừa dịu đi một chút lại bị câu nói sau của nàng làm tim đập mạnh hơn.

“Được thả ra sao?” Ta kích động đến mức ho sặc sụa, lấy tay che miệng ho một lúc lâu mới nói tiếp: “Điện hạ, ý của người là sao?”

“Lão hồ ly Ung Vương kia, ám sát thì giỏi, chứ biết gì mà lãnh binh đánh trận? Đợi đến lúc hắn thất bại, chẳng phải vẫn phải dựa vào Tề Tuyên sao.” Triệu Nhiên nói như lẽ đương nhiên, hoàn toàn không nhận ra sự bất hợp lý trong lời nói.

Một trận chiến thất bại, thay đổi tướng lĩnh rồi làm lại từ đầu, sao có thể dễ dàng như thế? Có lẽ bậc quân vương có thể chờ đợi, nhưng bách tính thì không. Còn một điều nữa, nếu Ung Vương vốn không giỏi cầm quân, vậy tại sao lại tự xin ra trận?

Trước đây, ta chưa bao giờ nghĩ sâu xa như vậy. Chúng ta vốn là những con chim hoàng yến sống trong tháp ngà, chưa từng biết thế giới bên ngoài khó khăn đến thế nào.

Thấy ta lại im lặng, Triệu Nhiên dứt khoát kéo chăn, lôi ta xuống giường: “Sao trông chẳng có chút tinh thần nào vậy? Có muốn ăn bánh phù dung không? Là do Lăng Dực mang đến, ăn cũng khá ngon đấy.”

Ta ôm đĩa bánh phù dung trong tay, cảm thấy có chút bối rối.



Triệu Nhiên sẽ ra sao đây? Nếu Hoàng đế qua đời, Triệu Nhiên sẽ ra sao?

Bị Triệu Nhiên gọi một tiếng, tay ta run lên, cả đĩa bánh phù dung đổ xuống, chiếc đĩa vỡ vụn dưới chân. Ta quay lại nhìn nàng, thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Triệu Nhiên dần biến thành sự thương cảm, nàng chạm nhẹ vào vai ta, có chút phức tạp: “Ngươi đừng khóc, cùng lắm thì bổn Công chúa về sau sẽ không thích Tề Tuyên nữa.”

Nghe lời nàng, ta mới nhận ra mình đang khóc. Ta đưa tay quệt nước mắt, thấy mặt mình đã ướt đẫm.

Trong ánh nến lung lay hôm ấy, Huyền Khanh ngồi bên giường, nói với ta rằng từ nay về sau ta không còn là một đứa trẻ vô tư vô lo nữa.

Phụ thân và mẫu thân ta đều c.h.ế.t trong tay Thái hậu, nhưng Triệu Nhiên lại vô tội. Tề Tuyên nói ngôi vị Hoàng đế vốn dĩ là Hoàng đế cướp đoạt được, trả nó về cho người xứng đáng có được cũng chẳng phải điều gì sai trái, nhưng Triệu Nhiên thì vô tội.

Trong cuộc chiến giành vương vị này, có lẽ còn rất nhiều người vô tội mà ta không thể lo toan hay bảo vệ, nhưng Triệu Nhiên là người đang đứng ngay trước mặt ta, là người sống sờ sờ.

Ta còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài bỗng ồn ào, tiếng người la lên có hỏa hoạn, kèm theo tiếng khóc xa xăm không rõ.

Triệu Nhiên bước tới định ra ngoài xem, nhưng ta đã nhanh tay nắm chặt cổ tay nàng. Triệu Nhiên quay đầu lại, nhìn ta khó hiểu, còn ta thì siết tay nàng chặt hơn, lắc đầu: “Người không thể ra ngoài!”

“Được rồi, bổn Công chúa không ra ngoài nữa, ngươi làm gì mà sợ đến thế?” Triệu Nhiên chỉ nghĩ ta bị chuyện Tề Tuyên vào ngục làm hoảng sợ, nàng vỗ tay ta, ra hiệu bảo ta buông tay. Thấy ta không chút động đậy, nàng cũng không phản kháng thêm, chỉ thở dài: “Tề Tuyên quả là quá bồng bột, còn ngươi nữa, hôm đó bổn Công chúa hỏi ngươi có bị thương không, ngươi cũng chẳng nói. Phụ hoàng vốn định xử phạt Ung Vương phủ, nhưng giờ nhìn xem, vẫn phải để ông ta đi đánh trận trước đã.”

Triệu Nhiên kéo ta ngồi xuống bên giường, vỗ vai ta, để mặc ta giữ chặt cổ tay nàng, cười bất đắc dĩ: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

Mỗi lần Triệu Nhiên an ủi, ta lại khóc to hơn một chút. Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, nàng có phần bực bội, liếc nhìn ra ngoài và định giằng khỏi tay ta để đi xem.

Một nha hoàn ngoài cửa lảo đảo chạy vào, quần áo xộc xệch, vừa vào đến nơi đã bật khóc: “Điện hạ, điện hạ, không xong rồi, Ung Vương tạo phản rồi!”