Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 35




Ta không muốn nói chuyện với hắn, bèn cụp mắt lắc đầu. Không biết ta đã làm gì khiến hắn bị kích động, bàn tay của Huyền Khanh nắm cằm ta khẽ run lên, giọng nói trầm nhẹ: “Nàng không tin ta sao?”

Ta cười nhạt, cổ họng khô khốc, tự hỏi sao Huyền Khanh – người lẽ ra phải bận việc quân trường hoặc đang diễn trò trước mặt Hoàng đế – lại xuất hiện ở đây?

Hắn thu tay về, lấy từ trong áo ra mấy phong thư, đưa đến trước mặt ta. Chỉ khi ta đưa tay nhận lấy, hắn mới lùi về bên mép giường.

Ta nhận ra những phong thư này.

Đây là đồ của mẹ chồng ta, trên thư có một dấu ấn đặc biệt – hình con công xòe đuôi. Ta từng thấy mẹ chồng đọc qua nhiều lần, nhưng mỗi lần ta tới, bà lại vội vàng cất đi, cùng với nét mặt đầy bi thương.

“Đây là thư của mẫu thân nàng gửi cho mẫu thân của Tề Tuyên.” Huyền Khanh ngồi bên giường, hơi xoay lưng về phía ta, chiếc đèn để ở cuối giường chiếu lên đường nét trên gương mặt của hắn, tựa như nét phác thảo tinh tế của một bức tranh.

Ta cầm chặt những lá thư trong tay, ngẩn người nhìn về phía hắn, đến khi nghe câu “Bà ấy vẫn ổn” mới cúi xuống nhìn lại thư.

Đã xa phụ mẫu quá lâu, ta không còn nhớ rõ hình dáng của họ. Ta chỉ nhớ phụ thân ta tên là Lương Nhất Nghiêu, là một đại Tướng quân; còn mẫu thân ta tên Vu Chí Vũ, đặc biệt yêu thích các loài côn trùng. Khi ta ba tuổi, họ đều rời đi. Mẹ chồng nói rằng họ đi xa và gửi ta lại cho bà chăm sóc. Phải thật lâu sau ta mới hiểu, thực ra họ đều đã qua đời.

Ta luôn nghĩ phụ thân đã ngã xuống nơi sa trường, còn mẫu thân vì không chịu nổi nỗi đau mất phu quân nên sinh bệnh mà qua đời. Nhưng không phải vậy, họ đều bị Hoàng đế xử tử.

Nước mắt rơi xuống lá thư trong tay, ta lấy góc chăn lên lau, nhưng càng lau, vết nước càng loang, đến nỗi rách cả một lỗ trên thư. Đặt thư lên giường, ta đưa tay quẹt nước mắt, nhưng lệ lại càng trào ra.

Mẫu thân ta chính là Thánh nữ Tư Lan năm xưa đã mất tích. Bà đã vượt ngàn dặm đường để đến Diêu Quốc, chỉ để minh oan cho hảo tỷ muội của mình là Công chúa Tư Lan. Hoàng hậu năm đó không phải bị điên mà là đã trúng cổ độc của mẫu thân ta. Vì vậy, khi phát hiện bà vẫn còn ở Diêu Quốc, việc đầu tiên Hoàng hậu làm chính là đoạt mạng bà.

Ta không rõ từ lúc nào Huyền Khanh đã xoay người, kéo ta từ góc giường vào lòng hắn. Giọng nói của hắn vang lên từ đỉnh đầu, rất nhẹ nhàng, vẫn như mọi khi bình thản, nhưng ta lại có cảm giác hắn đang khóc.



Hắn nói rất nhiều, cuối cùng hỏi ta có phải ta thích Tề Tuyên không.

Khương Đan từng nói ta chậm hiểu chuyện tình cảm, chẳng bao giờ hiểu được thích một người là thế nào, thật là khổ cho Tướng quân. Nhưng ta rõ ràng là thích Tề Tuyên mà. Đối với ta, ở bên hắn là điều hiển nhiên nhất.

Ngày thành thân, đó là lần đầu Tề Tuyên hôn ta. Hắn nói rằng ta và hắn là thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi.

Đón nhận ánh mắt của Huyền Khanh, ta gật đầu.

Tiếng thở dài của hắn ngắt quãng rồi lại tiếp tục. Huyền Khanh ôm chặt lấy ta, mặc cho ta giãy giụa, cố gắng thoát ra, thậm chí ta cắn vào cổ tay hắn đến bật m.á.u hắn vẫn không buông.

“A Kiều, nàng xem, vốn dĩ chúng ta cũng nên là thanh mai trúc mã, nhưng số mệnh lại chia cắt chúng ta suốt mười lăm năm. Trước kia ta vẫn nghĩ đời người quá ngắn ngủi, nhưng giờ ta mới thấy rằng mười lăm năm thực sự rất dài. Trong mười lăm năm ấy, có thể làm được quá nhiều việc. Và vì mười lăm năm này, ta vĩnh viễn không thể nào sánh được với Tề Tuyên nữa.”

Ta ngừng lại trong vòng tay hắn, nhưng vẫn không buông tay ra khỏi cổ tay hắn. Bàn tay lạnh lẽo của Huyền Khanh chạm lên cổ ta, ngay khoảnh khắc ta lịm đi, hắn lại thở dài một tiếng.

Khi ta tỉnh lại, đã thấy mình ở trong tẩm cung của Triệu Nhiên. Nàng tựa đầu bên mép giường, gật gà gật gù, vừa sắp gục xuống thì bất chợt tỉnh dậy. Bắt gặp ánh mắt của ta, Triệu Nhiên dụi mắt, rồi đột ngột bật dậy: “Lương Vân Kiều, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”

Ta chống tay ngồi dậy, nhìn Triệu Nhiên từ đầu đến chân, chắc chắn mình không phải đang mơ, định nói thì lại ho khù khụ mấy tiếng: “Sao ta lại ở đây?”

“Là Lăng Dực đưa ngươi tới. Tiểu tử này cũng đáng tin đấy chứ.” Triệu Nhiên ngồi xuống bên giường, vẻ mặt đầy tự mãn, nhưng chợt nhận ra điều mình vừa nói, nàng quay mặt đi, khẽ vân vê chiếc vòng tay: “Ngươi đừng mừng vội, bổn Công chúa nể mặt Lăng Dực mới lo cho ngươi thôi.”

Ta vừa định đáp lại thì rèm châu phía ngoài lay động, tiếng nha hoàn vọng vào: “Điện hạ, giờ không còn sớm nữa, đã đến lúc phải tới dự tiệc đón gió tẩy trần của Di Vương rồi.”

Tiệc đón gió tẩy trần?