Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 27




Phía sau Triệu Nhiên có vài cung nữ theo sau từ xa. Nàng liếc nhìn ta từ đầu đến chân, thấy quanh ta không có bóng dáng vị mỹ nhân nào mới yên tâm. Nhìn thấy Tề Tuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nàng chỉ "chậc" một tiếng, rồi bước lên, gương mặt thể hiện rõ vẻ "đây là vinh hạnh mà bổn Công chúa ban cho ngươi," dứt khoát kéo lấy tay còn lại của ta.

Tình cảnh này quả là có chút kỳ lạ: Tề Tuyên bên trái, Triệu Nhiên bên phải. Ai thấy cảnh này chắc không khỏi cảm thán "đúng là đủ cả nam lẫn nữ," à không, phải là "tay trái tay phải ôm hai người" mới đúng.

“Này, Lương Vân Kiều, ngươi không sao chứ?” Triệu Nhiên hắng giọng, mắt lướt từ vạt áo đến mũi giày rồi đến trâm cài trên đầu ta, tránh nhìn thẳng vào ta.

Ta bị hỏi đến ngẩn người, quay sang nhìn Tề Tuyên, thấy hắn cũng đang nhìn ta, vẻ mặt dịu dàng, khi thấy ta nhìn lại thì khóe môi khẽ nhếch. Ta lại quay về phía Triệu Nhiên, nàng nhướn mày, nét mặt kiêu kỳ biến mất, thay vào đó là nụ cười tinh nghịch: “Ngươi đừng bảo là không biết ta đang hỏi gì đấy nhé?”

Ta thực sự không biết.

Thấy ta ngơ ngác, Triệu Nhiên rất hiếm khi chịu giải thích: “Nghe nói hôm qua phủ Tướng quân gặp thích khách.” Chưa đợi ta đáp, nàng bỗng cụp mắt, né tránh nhìn trâm cài của ta, khẽ lùi lại nửa bước, động tác có vẻ hơi chột dạ. Nhưng chưa kịp để ta nhìn rõ, nàng đã nhanh chóng tự đáp: “Bổn Công chúa thấy ngươi không sao là tốt rồi. Ngươi có muốn đi cùng bổn Công chúa đến thăm Hoa Từ Kính không?”

Vừa hỏi, Triệu Nhiên vừa lén nhìn biểu cảm của ta, thấy ta mỉm cười gật đầu thì ngạc nhiên, kéo tay ta đi luôn: “Lương Vân Kiều, hôm nay ngươi đúng là biết điều, bổn Công chúa rất vui.”

Ta bước theo nhưng bị Tề Tuyên giữ lại.

Vị công tử thanh tú, vẻ mặt ôn hòa, nhận lấy chiếc áo choàng từ tay cung nữ, khoác lên người thiếu nữ xinh xắn trước mặt mình. Ngón tay thon dài của hắn cầm dây áo choàng, thắt một nút đẹp đẽ. Khung cảnh này thực sự làm người ta mãn nhãn… sẽ càng mãn nhãn hơn nếu không có cô Công chúa đang đảo mắt bên cạnh.

Tiểu công chúa nắm tay ta, ngẩng cao gương mặt xinh đẹp đầy kiêu kỳ, dẫn ta về phía chiếc xe ngựa nơi Hoa Từ Kính đang chờ. Vừa định quay lại nói gì đó với ta thì bị một người bất ngờ xuất hiện chặn lại.

Người này mặc một bộ trường bào thêu hoa văn kỳ lạ, mũi cao mắt sâu, đôi mắt có màu xanh biếc tựa lá cây sau cơn mưa. Trông cũng khá đẹp trai, trừ bộ râu quai nón.

Đã có tuổi rồi còn giữ bộ râu dày như thế, thật không hiểu nổi.



“Công chúa điện hạ, người định đưa vị phu nhân này đến gặp Vương phi tương lai của chúng ta sao?” Người đàn ông râu quai nón nói tiếng Diêu Quốc rất tốt, gần như không có giọng địa phương của Tư Lan. Sau khi hành lễ với Triệu Nhiên, hắn quay sang nhìn ta: “Vị phu nhân này, hình như trước giờ chưa từng gặp.”

“Biết rồi còn hỏi, A Đồ La! Mau đi cạo cái bộ râu xấu xí đó đi!” Triệu Nhiên lườm hắn một cái, kéo ta đi vượt qua hắn, nhưng khi thấy hắn còn nhìn theo, nàng lại trừng mắt một lần nữa.

Ta theo bước Công chúa, cảm thấy có gì đó khó chịu, ánh mắt của A Đồ La khi nhìn ta thật sự có chút kỳ lạ. Ta khẽ lắc tay Công chúa, nói nhỏ: “Điện hạ, người này là sứ thần của Tư Lan sao?”

“Đúng thế, Lương Vân Kiều, vừa rồi ánh mắt của hắn có làm ngươi sợ không? Cái tên A Đồ La này, thấy cô gái nào tầm tuổi ngươi là cứ phải ngắm nhìn, tuổi cũng đã cao rồi, ha! Đúng là đàn ông.” Triệu Nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y ta, đến bên xe ngựa, ra hiệu cho các hộ vệ và cung nữ đứng lui ra.

Ta bước vào trong xe, nhưng Triệu Nhiên thì không.

Gã râu rậm tên A Đồ La lại vòng trở lại, đứng chặn Triệu Nhiên Công chúa bên ngoài xe ngựa, nói rằng có chuyện muốn hỏi. Triệu Nhiên tuy là Công chúa được cưng chiều nhất Diêu Quốc, ngày thường kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, nhưng trong những tình huống ảnh hưởng đến giao bang hai nước, nàng vẫn phải giữ kiên nhẫn.

Trong xe ngựa, Hoa Từ Kính mặc bộ hỷ phục cầu kỳ, lộng lẫy, đầu đội mũ phượng, ngồi đoan trang. Thấy ta vào, nàng mỉm cười, gấp khăn trùm đỏ ba lần rồi đặt lên đùi. Bình thường, các tỷ muội nhà họ Hoa thường mặc trang phục nhẹ nhàng, thanh nhã, yêu thích những màu xanh ngọc và vàng nhạt. Hôm nay nàng khoác lên bộ hỷ phục rực rỡ, thật khiến người ta sáng mắt.

“Từ Kính tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật đẹp.” Ta không nhịn được thốt lên lời tán thán, rồi lấy chiếc hộp gấm đựng đôi hoa tai trong tay áo ra, đưa cho nàng, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt nàng. “Đây là quà của Kiều Kiều tặng tỷ, là một đôi hoa tai. Từ Kính tỷ tỷ, tỷ nhất định phải nhớ đến Kiều Kiều đấy. Đến Tư Lan rồi, hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đến thăm tỷ.”

“Được.” Hoa Từ Kính đón lấy hộp gấm, đưa tay chỉnh lại búi tóc. Khi thu tay về, chợt chiếc hoa tai bên phải của nàng rơi ra, chiếc hoa tai phượng hoàng bằng vàng đong đưa liền tuột xuống. Hoa Từ Kính hơi sững sờ, sau đó ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt dịu dàng, đôi môi nở nụ cười nhè nhẹ, rồi nàng nắm tay ta: “Kiều Kiều tặng đôi hoa tai này thật đúng lúc.”

Nụ cười ấy làm ta ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng thì đôi hoa tai bằng lông chim đã được nàng lấy ra khỏi hộp gấm, đặt vào lòng bàn tay ngọc ngà rồi đưa đến trước mặt ta. Hoa Từ Kính mỉm cười, dịu dàng: “Kiều Kiều giúp tỷ đeo lên được không?”

Giúp đeo lên sao?

Thấy ta do dự, nàng dắt tay ta, đặt đôi hoa tai vào tay ta rồi nói: “Kiều Kiều đừng lo, màu trắng là màu tượng trưng cho sự thanh khiết ở Tư Lan, không phạm đến lễ cưới của tỷ đâu.”