Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu - Văn Đô

Chương 26




“Được, Kiều Kiều không có.” Hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên má ta, rồi buông ta ra, thu cả người ta vào lòng, tựa hồ tiếc nuối mà thở dài, kéo chăn che kín vai ta: “Kiều Kiều, qua sinh thần năm nay, nàng đã đến tuổi cập kê rồi.”

Ta khẽ "ừm" một tiếng, bất giác nhớ lại hôm nay Tề Tuyên đã gọi Nguyên Niệm Khanh là "Điện hạ." Lúc ấy vì quá sợ hãi, ta chưa kịp để ý đến dòng chảy ngầm giữa hắn và mỹ nhân, nhưng giờ nhớ lại, ta mới nhận ra điều ấy có gì đó khác thường. "Điện hạ" đâu phải có thể tùy tiện mà gọi?

À, ta hiểu rồi! Có lẽ mỹ nhân vốn là Công chúa hoàng thất lưu lạc bên ngoài, được Hoàng đế biết tới nên cử Tề Tuyên tìm về. Nhưng do hoàn cảnh chưa thể đón nàng vào cung, nên mới tạm thời để nàng ở lại phủ Tướng quân?

Ôi, đúng là một thân thế ly kỳ! Tiểu Công chúa vốn dĩ là con cưng của trời mà phải chịu biết bao đau khổ nơi biên cương. Giờ đây về tới kinh thành mà không thể nhận lại thân nhân. Có lẽ nàng chính là nạn nhân của cuộc đấu tranh chốn cung đình, hung thủ năm xưa vẫn còn trong cung, nên nàng mới không thể quay về!

Ta nhìn Tề Tuyên, ánh mắt vừa thương cảm vừa oán giận, khiến vẻ mặt thay đổi không ngừng, lúc muốn khóc, lúc nghiến răng nghiến lợi. Hắn chỉ cần liếc qua cũng đoán ngay ta lại đang suy diễn viển vông gì đó, nhẹ nhàng vén tóc mái của ta sang một bên, khẽ gọi ta với vẻ bất đắc dĩ.

Ta hoàn hồn, lập tức chia sẻ suy nghĩ của mình với hắn. Hắn đã gọi nàng là "Điện hạ" thì hẳn là biết rõ sự tình, khiến ta càng muốn xác nhận xem liệu phỏng đoán của mình có đúng không.

Nhưng không ngờ, Tề Tuyên không chỉ không cùng ta bàn luận mà còn trầm mặt xuống, cả người tỏa ra khí tức âm trầm, ôm ta càng chặt như một con bạch xà quấn lấy, làn da nóng bỏng áp sát vào da ta, tạo nên một luồng nhiệt nóng rực.

"Kiều Kiều sao có thể nằm trong vòng tay ta mà còn nghĩ đến người khác chứ?"

Tề Tuyên nhìn ta không chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm, làn mi dài khẽ rung khiến lòng ta trào dâng một niềm thương xót.

Nhưng ta thực sự không biết phải trả lời ra sao. Trước đây chúng ta vẫn thường nằm thế này mà nói chuyện cơ mà, sao hôm nay hắn lại độc chiếm như thế, đến cả nữ nhân cũng không được?

“Hôm nay nàng còn mặc áo của nàng ấy.” Thấy ta vẫn chưa trả lời, nét mặt Tề Tuyên lại thoáng thêm vẻ u buồn, hắn ghé sát lại, giọng nói nhẹ đến mức không nghe rõ cảm xúc: “Nàng ấy cũng hôn nàng rồi sao?”

Ta vô thức lắc đầu. Ta với Nguyên Niệm Khanh chưa thân mật đến mức ấy, từ nhỏ đến lớn hình như chỉ có mình Tề Tuyên từng hôn ta. Thấy dáng vẻ buồn bã của hắn, ta thật không nỡ, liền ngoan ngoãn tựa vào hắn, nhẹ nhàng xin lỗi: “Tề Tuyên ca ca, là lỗi của ta, sau này ta sẽ không thế nữa.”

Hắn vẫn chăm chú nhìn ta, đôi môi mím lại, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, vẻ bình thản như thể vừa đưa ra một quyết định nào đó: “Kiều Kiều, sau này đừng gọi ta là Tề Tuyên ca ca nữa.”

Đừng gọi là Tề Tuyên ca ca nữa?



Ý hắn là gì?

Nghe xong câu ấy, ta như bị sét đánh, sững sờ trong vòng tay hắn, tứ chi lạnh ngắt, nước mắt dâng đầy rồi tuôn ra từng giọt.

“Sao lại khóc rồi?” Cuối cùng vẻ bình thản trên gương mặt Tề Tuyên cũng tan biến, hắn chống tay ngồi dậy, đưa tay lau những giọt lệ trên mặt ta, rồi tiếp lời: “Sau này, Kiều Kiều nên gọi ta là phu quân.”

Ta sững sờ ngay tại chỗ, không gọi là Tề Tuyên ca ca nữa mà gọi là phu quân?

À… cái này… cái này…

Nước mắt ta cũng không biết nên rơi hay không, đành quay mặt đi, xoay người sang phía khác. Thật là… sao lại nói chuyện kiểu nửa chừng thế chứ.

Rõ ràng là hắn làm ta bối rối, cuối cùng ta lại bị hắn ôm trọn vào lòng, gọi mấy tiếng “phu quân” mới chịu dừng lại.

Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra còn chưa tỉnh hẳn, ta đã bị Tề Tuyên ôm lấy, giúp ta thay đồ. Ta ngồi đó để mặc hắn tùy ý xoay chuyển, ngơ ngẩn nhìn hắn chăm chú.

Tề Tuyên đã chỉnh trang gọn gàng, khoác lên người chiếc áo dài màu trắng ngà, nhưng lại chọn thắt lưng đen để ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn. Ta mượn ánh sáng ban mai nhìn hắn, chợt cảm thấy chiếc ngọc quan trắng trên đầu cũng không thể sáng trong bằng vẻ rạng ngời của gương mặt ấy.

Mãi đến khi Khương Đan giúp ta trang điểm xong, thậm chí còn thoa thêm chút son mà bình thường hiếm khi dùng, ta mới nhận ra có điều gì đó khác lạ. Nhìn vào chiếc gương đồng, thấy ánh mắt tràn đầy tình cảm của Tề Tuyên đang nhìn mình, ta bèn hỏi: “Có phải sắp ra ngoài không?”

Tề Tuyên gật đầu, bước tới nâng nhẹ cằm ta, chăm chú ngắm hàng lông mày vừa được tỉa gọn: “Kiều Kiều chẳng phải muốn đi thăm Từ Kính tỷ tỷ sao?”

Ta vốn tưởng sẽ chỉ đến phủ Thái phó để gặp Từ Kính tỷ tỷ một chút, nào ngờ Tề Tuyên lại đưa ta thẳng đến cổng thành. Hóa ra ta đã ở phủ Tướng quân quá lâu mà không hay biết, hôm nay Từ Kính tỷ tỷ sẽ lên đường đến Tư Lan.

Chiếc hoa tai ta tìm được hôm nọ vẫn cất trong ống tay áo. Vừa được Tề Tuyên bế xuống xe ngựa, chân ta vừa chạm đất thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc “Lương Vân Kiều” vang lên, khiến ta giật mình cả người.

Triệu Nhiên Công chúa cũng đến.