7
Tạ Thư Bạch bận rộn với việc thăm khám, nhờ bảo mẫu đưa Lạc Lạc về nhà.
Anh lại đích thân đưa tôi trở về phòng bệnh, rồi mới định rời đi.
Tôi kéo lấy áo blouse trắng của Tạ Thư Bạch, ngước lên nhìn anh với ánh mắt lấp lánh: "Sư huynh, em vừa nghe thấy anh gọi em là Âm Âm đấy."
Suốt nãy giờ tôi đã kìm nén, giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để trêu chọc.
Tạ Thư Bạch khựng lại, anh kéo tay tôi xuống, nhét vào chăn.
Dường như anh khẽ thở dài một tiếng: "Nghỉ ngơi đi."
Nhận thấy thái độ của Tạ Thư Bạch, tôi có chút thất vọng, khẽ "ồ" một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Thư Bạch xoa đầu tôi: "Ngoan, đợi anh xong việc sẽ làm thủ tục xuất viện cho em."
Anh im lặng một lúc, rồi hỏi tôi: "Được không, Âm Âm?"
Tôi háo hức làm thủ tục xuất viện.
Tạ Thư Bạch lái xe đưa tôi về nhà, giúp tôi mang đồ đạc lên lầu.
Anh không dám để tôi làm việc, còn mang một chiếc ghế nhỏ để tôi ngồi ở cửa.
Tôi nhìn Tạ Thư Bạch xắn tay áo.
Đôi tay đẹp đẽ từng cầm d.a.o phẫu thuật của bác sĩ Tạ, giờ đang giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.
Dọn dẹp xong, Tạ Thư Bạch mang túi rác ra cửa, cúi xuống nhìn tôi: "Sao lại nhìn anh chằm chằm thế?"
Tôi thì thầm nhỏ nhẹ: "Sư huynh, hôm nay anh có thể không đi được không?"
Có lẽ giọng tôi quá nhỏ, Tạ Thư Bạch hơi cau mày, cúi người xuống: "Hả? Em nói gì?"
Đến nước này rồi, cả hai chúng ta đều là người lớn, còn gì phải ngại ngùng nữa chứ Kiều Âm!
Tạ Thư Bạch đã tự dâng lên tận cửa, đây là cơ hội hiếm có phải nắm bắt thật chặt.
Tôi hít một hơi thật sâu, mặt đỏ bừng: "Sư huynh, em muốn ngủ với anh!"
Nói xong, tôi cũng không dám nhìn sắc mặt của Tạ Thư Bạch, lo lắng nhìn chằm chằm xuống đất.
Sau một hồi im lặng.
Tạ Thư Bạch nghiêng đầu về phía ghế sofa, nói với tôi: "Lại đây ngồi trên sofa đi, anh đi xuống dưới đổ rác."
Điều này giống như một lời từ chối rõ ràng.
Tôi cúi đầu, lặng lẽ lùi một bước.
Nhưng câu tiếp theo của Tạ Thư Bạch khiến tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Anh nói.
"Anh mua xong bao rồi sẽ quay lại."
---
Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào.
Tạ Thư Bạch siết chặt eo tôi, đè tôi vào tường và hôn.
Bác sĩ Tạ ngày thường trong bệnh viện luôn mặc áo blouse trắng, trông gầy gò.
Nhưng khi tôi chạm vào làn da dưới lớp áo mỏng của anh ấy, tôi có thể cảm nhận được những cơ bắp săn chắc, nóng rực dưới bàn tay mình.
Những hạt hơi nước đọng lại trên hàng mi dài rậm của Tạ Thư Bạch.
Anh khẽ ngẩng đầu, đôi mắt như pha lê của anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Những giọt nước lăn trên má anh, chảy xuống n.g.ự.c tôi.
Tạ Thư Bạch hôn lấy giọt nước đó, sau đó nâng đầu lên hôn tôi. Anh cạy mở môi tôi, để giọt nước từ đầu lưỡi anh truyền sang tôi.
Khóe mắt tôi đỏ hoe, bám chặt vào vai gầy của Tạ Thư Bạch, khẽ rên rỉ: "Sư huynh... em khó chịu quá..."
Đèn bên ngoài nhấp nháy, nước chảy rì rầm bên tai.
Cổ họng Tạ Thư Bạch giật giật, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ngón tay trắng bệch.
Mồ hôi lấm tấm trên sống mũi anh.
Hơi thở của Tạ Thư Bạch nóng hổi, giọng anh khàn đặc: "Xin lỗi, Âm Âm, nhịn một chút."
Ngay giây tiếp theo, một cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, như thể tôi bị tách đôi ra.
Đầu tôi trống rỗng trong giây lát, hét lên: "Sư huynh..."
Tôi không tự chủ được mà ngả ra sau, lưng thẳng tắp như một cây cung bị kéo đến cực hạn.
Tạ Thư Bạch hôn tôi dịu dàng, vỗ nhẹ lên lưng tôi để trấn an.
"Xin lỗi.
"Anh yêu em, Âm Âm."