6
Ngồi trong phòng khám yên tĩnh, không một bóng người.
Tống Chu nhìn chằm chằm Tạ Thư Bạch, cau mày, như không thể tin được: "Anh nói cô ấy bị mất trí nhớ?"
Một lúc sau, ánh mắt Tống Chu lướt qua tôi, rồi cười lạnh: "Có phải các người đang diễn trò với nhau không?"
Anh ta ngừng lại, giọng khàn khàn: "Rõ ràng trước khi tôi đi cô ấy vẫn ổn, sao tự dưng lại gặp tai nạn? Nếu bịa chuyện thì cũng phải bịa cho hợp lý chứ."
Tống Tử Hiên ngạc nhiên đến mức mở to miệng, chạy lại ôm chặt lấy chân tôi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi mẹ, con không biết mẹ bị bệnh."
Cậu bé rất nhạy cảm, dường như nhận ra rằng tôi sẽ không đối xử với cậu như trước đây, thậm chí tôi hoàn toàn không nhớ cậu bé là ai, ngay lập tức cậu rơi vào hoảng sợ.
Hành động của Tống Tử Hiên dường như nhằm mục đích thu hút sự thương cảm của tôi.
Nhưng...
Tôi nhẹ nhàng đẩy Tống Tử Hiên ra, lắc đầu: "Xin lỗi, dì không nhớ cháu."
Đến giờ, tôi vẫn không thể tin rằng mình đã từng kết hôn, thậm chí còn có một đứa con năm, sáu tuổi.
Hơn nữa...
Từ những lời nói rời rạc của các y tá và trải nghiệm hôm nay, tôi nhận ra rằng thái độ của hai cha con này đối với tôi không tốt chút nào.
Sự mất trí nhớ có chọn lọc thường không do tổn thương vật lý trực tiếp đến hệ thống ký ức gây ra, mà là phản ứng tự nhiên của cơ chế phòng thủ tâm lý sau các sự kiện gây căng thẳng cực độ.
Khi một cá nhân trải qua một chấn thương tâm lý cực độ, não bộ có thể áp dụng một chiến lược tự bảo vệ, tự động tạm thời hoặc vĩnh viễn cô lập những đoạn ký ức gây ra đau đớn hoặc sợ hãi cực độ ra khỏi ý thức.
Điều này gần như đang ngầm báo cho tôi biết rằng sáu năm qua cuộc sống của tôi rất đau khổ.
Tôi là một người dễ thích nghi với hoàn cảnh, và nếu tôi biết rằng những trải nghiệm trong quá khứ với hai cha con họ thật tồi tệ, thì tại sao tôi lại phải tiếp tục dính líu đến họ?
Nhận thấy hành động của tôi, đôi mắt của Tử Hiên bỗng đỏ rực lên.
Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn, rơi nước mắt: "Mẹ ơi... con là đứa trẻ mẹ yêu nhất mà..."
Tôi ôm lấy Lạc Lạc, thành thật nói: "Thật ra, tôi không phải là người thích trẻ con.
"Huống hồ gì là tính cách ngang ngược như con."
Tôi vẫn còn giữ trong lòng sự ác cảm về việc cậu bé đã đá Lạc Lạc.
Trước đây, tôi đã nuôi dạy như thế nào mà lại dạy ra một đứa trẻ ngỗ ngược như vậy?
Tôi không thể không tự trách mình.
Tôi ngừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói: "Hiện tại, đứa trẻ mà tôi yêu thích nhất chỉ có Lạc Lạc."
Sắc mặt Tử Hiên tái nhợt, cơ thể cậu bé run rẩy không kiểm soát được.
Cậu bé lắp bắp, khóc nức nở: "Con xin lỗi mẹ... Con xin lỗi... Con không nên giận dỗi, con không nên giành lấy kẹo của chị ấy.
"Con chỉ là... chỉ là quá nhớ mẹ thôi..."
Tống Chu thương con, ôm chặt Tử Hiên trong lòng, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng: "Kiều Âm, Tử Hiên cũng là con của cô.
"Dù cô có mất trí nhớ, có cần phải nói những lời tổn thương như vậy với con không?"
Tôi còn chưa kịp lên tiếng.
Lạc Lạc đã ôm chặt lấy tôi, lớn tiếng phản bác: "Ông dựa vào cái gì mà nói như vậy với dì Âm Âm!
"Các người chẳng tốt với dì Âm Âm chút nào! Khi dì nói về các người, dì ấy chẳng vui vẻ chút nào!
"Sao ông không nghĩ rằng chính các người đã quá tệ với dì Âm Âm !"
Tống Chu bị một đứa trẻ mắng mỏ trước mặt mọi người, mặt anh ta cứng lại, không giữ nổi thể diện.
Tôi mỉm cười vuốt tóc Lạc Lạc, nhìn thẳng vào Tống Chu.
"Anh Tống, chuyện đã đến nước này, chẳng còn gì để bàn thêm.
"Chúng ta đã ly hôn, con cái cũng theo anh.
"Nếu như vậy, chúng ta nên dứt khoát, cả hai không nên gặp lại nhau nữa, được không?"
Tống Chu chưa kịp trả lời.
Tử Hiên đã hiểu được phần nào, liền khóc òa lên: "Không... Con không muốn rời xa mẹ..."
Hàm của Tống Chu căng cứng, anhta nghiến răng: "Kiều Âm, cô...!"
Bên ngoài có y tá gọi.
"Người nhà của bệnh nhân Hứa Tâm có ở đây không? Bệnh nhân đã tỉnh rồi."
Tống Chu hít một hơi thật sâu, bế con trai đẩy cửa ra ngoài, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Đợi cô bình tĩnh lại, chúng ta sẽ bàn bạc chuyện này sau."
Bóng dáng vội vàng rời đi của anh ta trông giống như đang bỏ chạy.