Vào ngày thứ hai sau khi trở về từ Hải Nam, Phương Kính Dực lấy hết can đảm đi làm.
Trên đường đi, Phương Kính Dực vẫn không ngừng túm lấy vạt áo của mình suy nghĩ miên man. Cậu đã thấy nghẹn trong lòng một thời gian rồi. Tối qua trước khi đi ngủ, cứ nghĩ đến việc đi làm lại là cậu lại cảm thấy lo lắng. Cậu trở mình trằn trọc không ngủ được. Nghiêm Minh Du ôm cậu vào lòng dỗ dành một lúc lâu, cậu mới bình tĩnh lại chút. Nhưng Phương Kính Dực cũng vẫn hơi lo lắng, cứ ôm eo Nghiêm Minh Du hỏi câu được câu không.
"Em không muốn đi kiểm tra phòng, làm sao đây?"
Nghiêm Minh Du vỗ vai cậu và nhẹ nhàng nói: "Vậy hãy nhờ những y tá bác sĩ khác giúp đỡ."
"Nhưng cũng không thể cứ luôn nhờ họ giúp đỡ..." Phương Kính Dực lại bối rối.
"Vậy em đi với y tá, đừng đi một mình."
Nghiêm Minh Du đã cố gắng hết sức để tìm ra giải pháp lý tưởng cho mọi vấn đề cho Phương Kính Dực. Nhưng dường như Phương Kính Dực vẫn lo lắng, cậu cuộn tròn trong ngực Nghiêm Minh Du, không nói gì.
"Kính Dực, em phải tin rằng phần lớn bệnh nhân sẽ không làm hại em," Nghiêm Minh Du thở dài, "Lòng tốt luôn là bản chất của con người, em là một bác sĩ có trách nhiệm, dao mổ và sự quan tâm của em đối với bệnh nhân sẽ nói hộ cho em. Đừng lo lắng."
Phương Kính Dực gật đầu, nhưng vẫn im lặng ôm chặt cánh tay Nghiêm Minh Du.
Cậu không biết đó là tính cách của Nghiêm Minh Du hay chỉ là mị lực của riêng anh, nhưng Nghiêm Minh Du luôn rất kiên nhẫn. Anh giống như một miếng bọt biển khô và ấm, hấp thụ vô tận những cảm xúc của Phương Kính Dực, vui, buồn, hạnh phúc, lo lắng. Anh chưa bao giờ từ chối, và luôn có sức mạnh kỳ diệu, khiến Phương Kính Dực sẵn sàng trốn sau lưng anh và làm một con chim nép vào lòng anh.
"Đối mặt với khó khăn thì sẽ dễ dàng giải quyết chúng."
Câu này khiến Phương Kính Dực thở phào nhẹ nhõm, không kìm được cơn buồn ngủ ập đến, cậu lười biếng đáp lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sáng nay trên đường đi làm, nỗi lo lắng ấy lại bùng phát. Phương Kính Dực bồn chồn trên xe việt dã, Nghiêm Minh Du đỗ xe ở cổng bệnh viện, kiên nhẫn đợi Phương Kính Dực điều chỉnh lại cảm xúc. Phương Kính Dực có hơi không nỡ nhìn Nghiêm Minh Du. Nghiêm Minh Du rướn người hôn lên trán cậu, nhỏ giọng nói: "Tối nay khi đón em, đừng để anh nhìn thấy một Phương Kính Dực đang cau mày, em vui vẻ mới là quan trọng nhất."
Nghiêm Minh Du nói đúng, đối mặt với khó khăn thì sẽ dễ dàng giải quyết chúng.
Bệnh viện xảy ra chuyện ầm ĩ như thế, toàn bộ người trong bệnh viện ít nhiều cũng nghe được chuyện này. Trên đường đi đến khoa tuyến thể, Phương Kính Dực nhận được rất nhiều ánh mắt, nhưng những ánh mắt đó cũng không có ác ý, mà lẫn lộn rất nhiều thứ, có lo lắng có kính nể, tất cả đều là thiện chí.
Bầu không khí trong khoa tuyến thể lại càng thận trọng. Phương Kính Dực vừa từ góc cầu thang rẽ vào khoa, y tá trực ở bàn tư vấn đã hốt hoảng đứng dậy, lắp bắp chào hỏi: "Bác... bác sĩ Phương, anh tới rồi à..."
"Đã lâu không gặp." Phương Kính Dực chớp chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cậu đã thả lỏng hơn rất nhiều. Cậu cười với y tá rồi quay vào phòng làm việc, đã gần một tuần không đến đây, phòng làm việc có mùi bụi bặm. Trên bàn làm việc có một lớp bụi mỏng, nhưng cây cối lại phát triển khá tốt, hình như có người tưới nước. Phương Kính Dực mở tủ, thay một chiếc áo blouse rồi chuẩn bị đi họp thường kỳ của khoa.
Dọc đường đi, các bác sĩ và y tá rõ ràng muốn hỏi nhưng lại kìm lại, giả vờ tự nhiên dù trong lòng không được tự nhiên chút nào. Phương Kính Dực bình tĩnh quan sát biểu cảm của họ. Các bác sĩ y tá bắt gặp ánh mắt cậu đều vội vàng dời đi, rồi lại trò chuyện với những người bên cạnh, giả vờ không để y. Phương Kính Dực hơi buồn cười, trước đây cậu không cảm thấy nhóm đồng nghiệp này thân thiết, nhưng bây giờ có vẻ như mọi người đều ân cần và dễ thương. Có lẽ vì họ đã ngầm thảo luận không đề cập đến việc kia trước mặt Phương Kính Dực, rồi lại không thể kìm được sự tò mò và quan tâm của mình. Bầu không khí tại cuộc họp thường kỳ khiến Phương Kính Dực từ từ bước vào trạng thái làm việc. Sau khi cuộc họp kết thúc chính là lúc kiểm tra phòng như thường lệ. Phương Kính Dực cầm báo cáo theo bản năng rồi đi về phía phòng bệnh đầu tiên, nhưng đi được vài bước thì bị ai đó gọi lại.
"Bác sĩ Phương!" Một y tá Omega ngày thường không hay nói chuyện chạy tới từ xa, ánh mắt kiên định, "Tôi cùng anh đi kiểm tra phòng."
Phương Kính Dực không từ chối. Cậu biết mình có thể sẽ cảm thấy hơi sợ hãi khi đi vào, vì vậy chỉ gật đầu cảm ơn y tá.
Y tá này mới đến đây không lâu, làm việc cũng chưa thành thạo lắm, nhưng vẫn có thể vụng về hoàn thành công việc. Cô kiên nhẫn đi theo Phương Kính Dực kiểm tra phòng xong, ghi lại liều lượng và tình trạng hôm nay, nói chuyện cũng nhỏ giọng. Hảo cảm của Phương Kính Dực với cô đã tăng lên nhiều. Kiểm tra phòng xong, Phương Kính Dực hỏi tên cô. Y tá do dự không nói, lại cẩn thận nhìn Phương Kính Dực.
"Sao thế? Cô muốn nói gì thì cứ nói." Phương Kính Dực cười khích lệ.
"Tôi chỉ cảm thấy, bác sĩ Phương rất may mắn," Y tá lại dừng lại, "Về mọi mặt đều rất may mắn."
Phương Kính Dực sửng sốt, đứng nguyên tại chỗ, hai tay vẫn đút trong túi áo blouse trắng. Cậu hồi thần hỏi lại: "Sao cô lại nói vậy?"
"Trong suy nghĩ của tôi, cuộc sống của bác sĩ Phương là cuộc sống lý tưởng của một Omega. Tôi cũng mong sẽ được như anh..." Y tá cúi đầu nói, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Không dễ đâu, " Phương Kính Dực cười khổ, "Trước đây tôi cũng đã chịu khổ rất nhiều."
"Tôi biết!" Y tá gật gật đầu, "Trên thế giới này, đạt được bất cứ thứ gì cũng đều là không dễ dàng. Nhưng tôi vẫn rất ngưỡng mộ những người như thế, tỷ như bác sĩ Phương. Cha mẹ anh hẳn là rất thương yêu anh, tư tưởng cũng rất tiến bộ, cho nên bác sĩ Phương mới có thể học y. Còn cả chồng của bác sĩ nữa, anh ấy cũng rất yêu và rất tôn trọng anh. Tối hôm đó, chính anh ấy đã bảo tôi đi báo cảnh sát, chồng anh thực sự rất tốt với anh..."