Phương Thiếu Nam khi nghe thấy cô nói những lời này thì tim anh càng đau nhói hơn, anh đưa tay ôm lấy cả người cô lo lắng.
"Tôi không cần em trả ơn... những ngày qua em ở bên cạnh tôi như thế đã đủ rồi... Yến Phong cố lên một chút tôi đưa em đến bệnh viện."
Nói xong anh đưa tay bế cô đứng lên rời đi, yên bị trong xe anh vẫn như thế ôm cô chặt nhất có thể vì anh sợ nếu mình buông lỏng cô ra thì cô sẽ biến mất, tài xế nhìn thấy anh như vậy thì nhanh hiểu ý lái xe rời đi.
Trên xe đôi mắt cô lim dim nhìn anh mỉm cười, ý thức cô vẫn còn nhưng tim cô thì đã vỡ vụng khi nghe thấy lời nói lúc nãy của anh.
"Thiếu Nam... nếu như tôi qua khỏi... thì anh có đồng ý làm người đàn ông của một mình tôi không...?"
Anh đang trong tâm trạng hoang mang lo lắng cho cô thì nghe thấy câu hỏi này của cô liền đưa mắt nhìn.
"Được... chỉ cần em không sao... tôi đồng ý làm người đàn ông của riêng em... cho nên Yến Phong em không được xảy ra chuyện gì hết... tôi ở phía sau cổ vũ cho em..."
Khoảng 20 phút thì chiếc xe cũng dừng lại trước cổng bệnh viện, anh bế cô xuống xe đi thẳng vào trong. Tại phòng cấp cứu toàn thân anh đầy máu của cô hai tay vòng lại trước ngực, đôi mắt anh có phần đỏ đứng dựa vào tường mà chăm chú nhìn ánh đèn phòng cấp cứu.
Ba tiếng sau, khi ánh đèn tắt thì một vị bác sĩ bên trong đi ra nhìn anh lắc đầu.
"Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi... bệnh nhân không thể qua khỏi... mong anh bớt đau lòng."
Hai tháng sau, anh đang ngồi trong phòng làm việc thì tiếng chuông điện thoại reo lên, anh đưa tay cầm lấy nhìn tên trên màn hình xuất hiện thì liền nhấc máy:
"Mẹ gọi con có việc gì sao... con đang rất bận."
"Tối nay trở về nhà một chuyến đi... ta có chuyện muốn nói với con."
Khi anh nghe xong thì cúp máy thì đưa tay vò lên tóc, sau đó thì mắt anh lại va phải vào chiếc khăn choàng trên bàn thì đưa tay cầm lấy nhẹ nhàng chạm vào nó.
"Yến Phong... tôi tự nhận mình đã yêu em rồi... em sau lại bỏ tôi một mình chứ...?"
Giọng anh buồn bã ánh mắt lại nhìn thấy cảnh Yến Phong dần bỏ mình ở phía sau mà rời đi, anh vẫn chưa thật sự chấp nhận được là cô đã rời xa mình.
Buổi tối, anh tự mình lái xe trở về Phương gia, khi bước vào trong nhà thì đã thấy ba mẹ anh đang ngồi ở phòng khách đợi, anh đi đến trước mặt họ ngồi xuống.
"Mẹ gọi con về đây là có việc gì sao...?"
Phương phu nhân nghe anh hỏi thì đen mặt nhưng rồi vẫn hạ giọng nhìn anh.
"Mẹ không dài dòng... mẹ thấy con cũng đã 28 tuổi rồi... cũng đã đến lúc kiếm vợ... mẹ thấy con gái của Lưu gia Lưu An Kiều cũng rất tốt, rất thích hợp làm vợ làm dâu của Phương gia... con xem tháng sau rồi chúng ta tổ chức lễ đính hôn."
Nghe Phương phu nhân nói vậy thì khuôn mặt anh cau chặt lại, bàn tay vô thức cuộn tròn anh đưa mắt nhìn bà rồi đứng bật dậy.
"Con không lấy đâu... mẹ đừng có phí công mà làm mai mối..."
Nói xong anh quay người rời đi mặc cho Phương phu nhân tức giận. Anh tự mình lái xe đến quán bar, đi vào trong đến một căn phòng vip mở cửa đi vào thì thấy hai người bạn kia của anh đang bên trong cười nói.
Anh đi đến bàn ngồi xuống đưa tay cầm láy chai rượu đổ ra ly rồi uống hết một hơi, Dưông Hàn thấy hôm nay tâm trạng anh không được tốt liền nhìn anh.
"Sao vậy... có chuyện gì sao... hay là... cậu lại buồn chuyện của cô gái kia à...?"
Nghe Dương Hàn hỏi thì anh ngã người ra sau ghế nhắm chặt đôi mắt của mình lại thở dài một cái rồi mở mắt ra nhìn anh ta.
"Mẹ tôi muốn tháng sau tôi phải đính hôn với con gái của Lưu gia."
*Hôm nay đến đây thôi.
Bắt đầu từ chươg này diễn biến sẽ chậm lại nhé."