Nghe hỏi vậy thì Phương Thiếu Nam buông đũa xuống cau mày nhìn bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Các cậu có im cái miệng lại cho tôi ăn không hả...?"
Người kia nghe thấy anh cộc tính mà nói vậy thì đưa tay xua xua cười nhìn cô một cái mà nháy mắt.
"Này cô em... em sao có thể cảm hóa được con người lạnh nhạt như cậu ta vậy...?"
Yến Phong từ nãy giờ vẫn không ưa gì hai người bọn họ, nghe hỏi thì cô liếc bọn họ một cái.
"Liên quan gì đến anh... thật vô duyên..."
Người còn lại nghe cô mắng thì bật cười ha hả sao đó đưa một ngón tay cái lên trước mặt cô.
"Em gái... rất có cá tính... tôi thích em rồi..."
Phương Thiếu Nam khuôn mặt càng đen hơn nhìn hai người đàn ông kia đang có ý định gạ gẫm cô thì không khỏi tức giận mà muốn giết chết bọn họ.
"Dương Hàn..., Tử Huân các cậu chán sống rồi sao... đến đây có việc gì... nói xong thì mau cút đi ngay cho tôi..."
Dương Hàn, Tử Huân là hai người bàn chơi thân từ nhỏ với nhau, đối với người tên Dương Hàn thì tính cách khá là hai hước anh ta là người điều hành Dương thị chuyên bất động sản, còn về Tử Huân hiện là một vị cảnh sát trưởng của thành phố Đế Đô này.
Hai người bọn họ nghe anh nói vậy thì im bật nhưng rồi vẫn đưa mắt nhìn chằm vài anh giống như đang truyền đạt thứ gì đó, khi Thiếu Nam nhìn thấy ánh mắt đó của hai người liền nhìn qua cô.
"Yến Phong tôi no rồi... tôi lên thư phòng xử lý chút việc... cô ăn xong thì hãy về phòng nghỉ ngơi."
Cô đưa mắt nhìn anh sau đó thản nhiên gật đầu nhưng cũng không quên đưa đôi mắt sắc bén của mình mà cảnh cáo hai người kia.
Trên thư phòng, cả ba người đàn ông ngồi ở quầu bar nhỏ có trong thư phòng, mỗi người một ly rượu vang để trước mặt, Dương Hàn lúc này anh ta đưa mắt nhìn chăm chú vào anh.
"Lô hàng của chúng ta giao đi đã bị lão Từ cướp mất rồi... Thiếu Nam bây giờ chúng ta nên xử lý thế nào đây...?"
Anh nhâm nhi ly rượu nghe Dương Hàn giải bày sự việc, xong anh đặt nhẹ ly rượu xuống mà đưa mắt nhướng mày nhìn hai người kia.
"Lão muốn chơi trò cướp giật... vậy thì chúng ta cứ chơi như cách mà lão chơi với chúng ta đi... đó không phải là ăn miếng trả miếng hay sao...?"
Sáng hôm sau, khi cô thức dậy đi xuống lầu thì được biết anh đã rời nhà từ lúc sáng sớm, nghe người làm báo lại thì cô nhướng mày ung dung đi đến phòng khách đưa chiếc đồng hồ đang đeo trên tay của mình mà bấm bấm thứ gì đó.
Cả một buổi sáng thì Yến Phong cứ ngồi ở phòng khách mà chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ đó.
Buổi chiều, cô cho người giúp việc nghỉ hết ngay cả quản gia trong nhà cũng được cô cho nghỉ, bây giờ ở đây cũng chỉ còn mỗi một mình cô.
Yến Phong cứ loay hoay trong phòng bếp, cô hết xào cái này lại chiên cái kia cứ thế cho đến khi tiếng xe bên ngoài sân tắt hẳng. Phương Thiếu Nam mở cửa đi vào trong thì thấy căn nhà chìm vào bóng tối thì hơi ngạc nhiên, bước vào trong nhà đưa tay bật sáng điện lên thì nghe thấy tiếng lục đục trong phòng ăn.
Anh đi đến cửa phòng ăn thì phát hiện cô đang mang thức ăn ra bàn, nhìn bộ dạng của cô bây giờ thì bất giác anh nở một nụ cười khó hiểu mà nhìn cô.
Cô sau khi bày biện thức ăn lên xong thì bất chợt phát hiện có người đang nhìn mình liền ngước lên thấy anh bản thân cô không tự chủ được mà bỏ tất cả chạy đến ngay trước mặt anh.
"Về rồi sao... mau lên phòng tắm đi... cơm tôi đã làm xong rồi..."
Khi cả hai ngồi vào bàn ăn thì anh bất giác đưa mắt nhìn cô.
"Hôm nay là ngày gì sao... sao lại nấu nhiều món như này..."
Nghe anh hỏi thì cô gật đầu sau đó đưa tay chóng cằm mỉm cười.
"Hôm nay là sinh nhật của tôi đó..."
"Sinh nhật sao... sao hôm qua cô không nói cho tôi biết chứ...?"
"Muốn làm anh bất ngờ thôi mà..."
Nói xong thì cô lấy đũa gắp cho anh một miếng thịt gà đưa đến trước miệng anh.
"Nào há miệng ra nếm thử món này đi..."
Nghe lời cô anh há miệng đón nhận miếng thịt gà từ cô, nhai nhẹ một cái rồi anh đưa tay lên khen ngợi cô.
"Ngon lắm... ngày mai tôi nhất định sẽ mang quà đến tặng cho cô sau... Yến Phong sinh nhật vui vẻ..."
Anh vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại anh reo lên, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại trong túi mà nghe..., khi anh nghe xong cuộc điện thoại ấy liền nhìn cô.
"Xin lỗi Yến Phong... tôi có việc đột xuất cần phải ra ngoài... không thể ăn cùng cô hết bữa cơm này được... có thể lần tới cô cho tôi bù lại bữa ăn không...?"
Nghe anh nói vậy thì trong lòng cô có chút hụt hẵng nhưng cô biết anh có việc rất gắp nên cô mỉm cười gật đầu.
"Được... anh có việc thì mau đi đi..."
Sau khi nhìn thấy anh lên xe rời đi thì ở đây cô cũng nhanh chóng chạy đến chiếc xe đang đậu ở phía xa mà ngồi lên đó.
Bên trong chiếc xe có hai người khi nhìn thấy cô thì cả hai nhanh chóng nhìn cô gật đầu thay lời chào, một người ở ghế lái phụ đưa cho cô một chiếc điện thoại
"Tiểu thư... cô khỏe không...?"
Nghe người đó hỏi thì cô gật đầu sau đó đưa tay nắm chặt chiếc điện thoại.
"Chạy theo chiếc xe phía trước đừng để họ phát hiện."
Chiếc xe của anh chạy băng băng trên đường đến một khu đất trống gần ngoại ô thành phố, khi anh bước xuống xe thì nhìn thấy Dương Hàn, Tử Huân và bọn thuộc hạ đang đối đầu với một băng nhóm khác.
Khi bên kia thấy anh thì bất giác một lão già cầm đầu bật tiếng cười nhìn anh.
"Haha... Phương Thiếu Nam tao tưởng mày ham sống sợ chết mà chốn rồi chứ...?"
Anh nghe ông ta đang khinh bỉ mình thì anh nhếch môi mà đi ra phía trước nhìn lão.
"Vậy sao... tôi còn tưởng là mình đến trễ trước khi anh em của tôi giết ông rồi... thật may là ông vẫn còn bình an đấy lão Từ.
Cô núp phía sau bụi cây lớn quan sát từng cửa chỉ của hai nhóm thì đôi mắt cô dừng lại ngay dấu chấm đỏ đang hiện phía bên trái ngực của anh thì hoảng hốt đưa tay bấm mạnh vào chiếc đồng hồ của mình.
"Cho người tìm người bắn súng tầm xa đang ẩn núp nhanh lên."
Vừa nói xong bản thân cô không hề suy nghĩ gì mà chạy thật nhanh đến trước mặt bọn họ đưa tay đẩy mạnh anh ra thì hai viên đạn liên tiếp được bắn thẳng vào phía sau lưng cô..." Pằng... pằng...", Phương Thiếu Nam đang đứng thì bị sự xuất hiện của cô làm cho bất ngờ cho đến khi bản thân cô nằm trong vòng ray của anh thì anh mới hoàng hồn trở lại cuối xuống nhìn cô.
"Yến Phong... cô làm gì ở đây... sao lại chạy đến đây để mình gặp nguy hiểm vậy hả...?"
Bị đau cô nhăn mặt lại nghe thấy những lời anh nói thì từ từ thả lỏng cơ thể ra nhìn anh mỉm cười.
"Thiếu Nam... đây là tôi đang trả ơn cứu mạng cho anh đấy..."