Cổng của Lăng phủ.
Cổng bằng gỗ lim và đinh tán vàng, một cánh cửa đã rộng hẳn bốn mét.
Cổng phủ rộng giống như cổng thành, các bên trái phải mỗi bên có mười võ sĩ giáp đỏ, thân hình dũng mãnh, khí thế anh dũng, vừa nhìn qua đã biết là cao thủ trong cao thủ.
Cổng phủ không có bậc thang, sau khi cửa mở, xe ngựa có thể trực tiếp chạy vào.
Nhưng trong toàn bộ Vân Mộng thành, số xe ngựa thật sự có tư cách lái thẳng vào cánh cổng này, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chiếc xe ngựa với họa tiết Kinh Cức Ô vàng đi qua cổng và dừng lại ở tiền viện.
Thiếu niên anh tuấn vô song Tào Phá Thiên đứng sau lưng sư phụ, quay đầu liếc nhìn lại cánh cổng vô cùng khí thế của Thành Chủ phủ, trên mặt hiện lên một chút kiêu ngạo nhàn nhạt.
Ba năm trước, khi đứng ở nơi này, hắn chỉ có thể đứng cúi đầu khom lưng như người qua đường, trong lòng bất giác sẽ sinh ra một loại cảm giác ngưỡng vọng, nhưng bây giờ nhìn lại...
Ha ha, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.
Cánh cổng của phủ đệ đã mất đi quyền thế và ánh hào quang, bây giờ trong mắt hắn, chẳng khác gì một vật chết, một đống gạch bình thường mà thôi.
Sau ba năm, hắn đã có đủ tư cách để coi thường tất cả mọi thứ trong tiểu thành này. Bao gồm bất kỳ ai trong phủ đệ này.
"Bạch đại sư, đường đi gian nan, vất vả rồi."
Nữ chủ nhân của Thành Chủ phủ, Tần Lan Thư, mỹ nhân đệ nhất Phong Ngữ hành tỉnh ngày trước, dẫn đầu người trong phủ từ trong sảnh bước ra, dáng vẻ đoan trang, khuôn mặt mỉm cười giống như một luồng gió xuân ấm áp thổi qua.
Bạch Hải Cầm với vẻ mặt kiêu ngạo, thờ ơ gật đầu.
Ánh mắt của Tào Phá Thiên lại tìm kiếm một lượt bên cạnh Tần Lan Thư, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Nàng ta lại có thể không ra nghênh đón?
Tiểu Phượng Hoàng của Vân Mộng thành, đối mặt với người của Bạch Vân thành, vẫn kiêu ngạo như vậy, thật nực cười, không lẽ nàng ta cho rằng chút cảm giác ưu việt do vùng đất hoang vu hẻo lánh này chiều chuộng ra của mình, thực sự có thể vượt qua uy danh vô thượng của Bạch Vân thành, thánh địa trăm năm kiếm đạo sao?
"Bạch đại sư, mời."
Dưới sự dẫn dắt của Tần Lan Thư, cặp sư đồ này chậm rãi bước vào trong viện. "Nhưng không biết, tại sao không thấy Lăng phủ chủ?"
Bạch Hải Cầm bước đi chậm rãi, thờ ơ hỏi.
Tần Lan Thư mỉm cười nói: "Tiểu nữ đang ở học viện, đã xảy ra chút chuyện đột xuất, phu quân phải đi xử lý, sẽ sớm quay về thôi. Đêm nay trong phủ sẽ tổ chức yến tiệc để tiếp đãi đại sư và cao đồ.
"Trong tiệc tối, Lăng Thần tiểu thư cũng sẽ xuất hiện chứ?"
Thiếu niên tóc vàng Tào Phá Thiên không nhịn được hỏi một câu.
Tần Lan Thư khẽ quay đầu lại liếc nhìn thiếu niên hăng hái này, hắn có phần cố ý bộc lộ tài năng của bản thân, bà ta không nói gì.
Không biết tại sao, bị nữ nhân xinh đẹp dường như không có chút tu vi võ đạo này liếc nhìn, trong lòng của Tào Phá Thiên đột nhiên giật mình, giống như một đứa trẻ phạm lỗi bị phát hiện, theo bản năng giải thích: "Là Vệ sư huynh lệnh cho ta thay mặt huynh ấy gửi lời thăm hỏi đến vị hôn thê Lăng Thần tiểu tỷ. Ngoài ra còn có một món quà do Vệ sư huynh dày công chuẩn bị. Ta phải đích thân giao nó cho Lăng Thần tiểu tỷ."
Tần Lan Thư quay đầu lại không trả lời.
Bạch Hải Cầm cũng coi như không nhìn thấy cảnh này, đi đến sảnh chính, ngồi xuống ghế chủ tọa và nhận lấy tách trà do người hầu bưng lên, nhấp một ngụm, hơi nhíu mày, có chút chán ghét, đặt tách trà xuống hỏi: "Tần phu nhân, lần này, ta đưa Thiên Nhi đến Vân Mộng thành, ngoài việc hoàn thành ước hẹn ba năm với một vị cố nhân ra, chủ yếu vẫn là muốn đến tiếp kiến Lăng lão gia tử một chút, không biết Lăng lão gia tử có thời gian không?"
Tần Lan Thư cười nói: "Cha chồng mấy ngày nay đều không ở trong phủ, ta sẽ phái người đi mời...đúng rồi, cố nhân mà đại sư vừa mới nói, chẳng lẽ là Đinh giáo viên của học viện Số 3 sao?"
Bạch Hải Cầm nói: "Đúng vậy."
Chuyện này cũng không phải là bí mật gì.
Dù sao thì ba năm trước, rất nhiều quý tộc của Vân Mộng thành đều biết về chuyện đã xảy ra vào đêm thi kiếm.
“Đêm thi kiếm lần này, chi bằng cứ định ở Thành Chủ phủ đi.” Tần Lan Thư thử nói.
Bạch Hải Cầm gật đầu: "Cũng được, đã vậy, tốt hơn hết là cứ làm theo quy tắc của lần trước, nhờ Tần phu nhân giúp ta gửi ba mươi sáu thiệp mời đi. Thời gian cứ định là sau mười giờ, đêm trăng tròn."
"Nói như vậy, lần này cũng muốn công khai sao?"
Tần Lan Thư hơi cau mày.
Bạch Hải Cầm thờ ơ nói: "Bạch Vân thành không có chuyện nhỏ." ......
......
Ánh chiều tà.
Mặt trời lặn đỏ như máu.
Học viện Sơ Cấp Số 3.
Ở cổng trường.
Gần một trăm giáo viên của học viện đồng thời xuất hiện.
Bọn họ xếp thành hàng dài ở hai bên cổng trường, mặc đồng phục giáo viên thống nhất, khuôn mặt tươi cười, thảo luận đầy mong chờ, từng ánh mắt nhìn về phía xa, dường như đang chờ đợi để đón tiếp sự xuất hiện của một đại nhân vật nào đó.
Là một trong bảy học viện lớn của Vân Mộng thành, mặc dù những năm gần đây không còn huy hoàng, không sánh bằng các học viện khác, nhưng bởi vì đế quốc Bắc Hải trước giờ luôn coi trọng giáo dục, thêm với việc học viện là trường võ, vì vậy sức ảnh hưởng ở trong thành cũng không hề nhỏ.
Việc nhiều giáo viên của học viện tụ tập với nhau như vậy vẫn là một lực lượng không thể không thu hút sự chú ý.