Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 100: Chỉ là không thất vọng thôi sao?




Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------------------

"Có chuyện gì vậy? Trận thế này có chút long trọng."

"Nhiều giáo viên như vậy, đều là cao thủ, xếp hàng là đang đợi ai vậy?" "Một nhân vật quyền lực nào đó của Sở giáo dục sắp đến thị sát sao?"

Nhiều người dân xung quanh cổng trường, người đi đường qua lại đều bị thu hút bởi cảnh này, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, cũng vây quanh khắp chốn, chỉ chỉ trỏ trỏ trong sự mong chờ, bọn họ thấp giọng bàn tán, rất tò mò.

Còn mười mấy ‘kẻ thù’ vây chặn quanh trường nhằm thu dọn cái tên phá gia chi tử Lâm Bắc Thần kia, thấy vậy cũng thu lại rất nhiều.

"Mọi người sáng suốt một chút, lui về phía sau, đừng cản trở đại nhân vật.”

"Nhớ kỹ, người mà chúng ta đối phó là Lâm Bắc Thần, không phải học viện Số 3. Những giáo viên này chúng ta không thể khiêu khích được.”

"Cái người mặc áo gấm xanh ở phía trước, các ngươi có nhìn thấy không? Tuyệt đối không được khiêu khích ông ta. Đó là Sở Ngân, chủ nhiệm khối năm hai của học viện Số 3. Ông ta có biệt danh là Độc Diêm La, là một nhân vật tàn nhẫn, che giấu khuyết điểm nhất, nhìn thấy ông ta thì tránh đi.”

Một số phần tử cầm đầu của bang phái vây chặn Lâm Bắc Thần ở xung quanh trường học, thủ lĩnh của hộ viện, đội trưởng của lính đánh thuê, v.v., đều cuống cả lên, ngay lập tức nhắc nhở thuộc hạ của mình, vào những lúc như vậy, tuyệt đối không được nhất thời não tàn mà bốc đồng, làm ra bất kỳ hành động nào mạo phạm nhóm giáo viên này.

Chỉ là, các giáo viên võ đạo này, rốt cuộc là đang chờ đợi ai vậy chứ?

Thời gian dần trôi qua, lòng hiếu kỳ của mọi người càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Đột nhiên--

"Tới rồi, sắp tới rồi, đã tới cổng thành rồi."

Tiếng móng ngựa truyền đến.

Một giáo viên trẻ tuổi cưỡi ngựa, cách một quãng đường dài đã lớn tiếng reo hò.

Nụ cười trên mặt Sở Ngân ngay lập tức không thể ngăn chặn nổi mà nở rộ, quay đầu liếc nhìn các giáo viên đang xếp hàng, nói: "Mọi người chuẩn bị..."

Một lúc sau.

Cỗ xe ngựa của học viện do Tật Hành Thú kéo, cuối cùng cũng lướt băng băng từ đại lộ thứ ba ở phía xa mà đến.

Vô số ánh mắt rơi vào cỗ xe này. "Có thể là ai chứ?"

"Đại nhân vật nào đang ở trong xe ngựa?"

"Nhìn có vẻ như xe của học viện Số 3 đích thân đi đón." "Người đánh xe kia là một vị giáo viên của học viện..."

Trong đám đông lại vang lên một cuộc thảo luận kinh ngạc và đầy mong chờ, đã chờ đợi trong thời gian một nén hương, lòng hiếu kỳ của rất nhiều người đã được đẩy lên đến đỉnh điểm.

Xe ngựa dừng lại ở cổng trường.

Các giáo viên xếp hàng ngay lập tức vỗ tay như sấm.

Sở Ngân cười to, tiến lên trước nói: "Ha ha, tiểu anh hùng nổi tiếng cuối cùng đã trở về rồi."

Cửa xe mở ra.

Ngô Tiếu Phương nhảy ra đầu tiên.

Mặt mũi bầm dập, rất rõ ràng là hắn vừa mới bị đánh, liền lao ra ngoài giống như chạy trốn, như thể trong xe có ma quỷ ăn thịt người nào đó...

Điều này khiến đám đông đang nhìn chằm chằm vào cửa xe không khỏi sửng sốt. Có chuyện gì vậy?

Người bước ra sau đó là Mộc Tâm Nguyệt.

Nhan sắc của công chúa thường dân vẫn được đánh giá rất cao, tuy lúc này trông có chút phờ phạc giống như vừa mới khóc, nhưng vẫn khiến rất nhiều ‘quần chúng ăn dưa’ sáng mắt lên.

Chỉ là giây tiếp theo, trong tiếng hoảng hốt, người dân kinh ngạc khi nhìn thấy Sở Ngân tiện tay gạt Ngô Tiếu Phương và Mộc Tâm Nguyệt sang một bên giống như vứt rác, ánh mắt còn chưa rơi vào hai người bọn họ, chứ đừng nói là chỉ dừng lại trong chốc lát.

Sau đó, lại một người khác từ trong xe ngựa bước ra.

Thiếu nữ cổ điển điềm đạm động lòng người Nhạc Hồng Hương.

Lần này, Sở Ngân cuối cùng cũng không bỏ qua nữa mà tiến lên trước, nhẹ nhàng vỗ vai Nhạc Hồng Hương, nói: "Bạn học Nhạc, vất vả rồi, học viện sẽ ghi nhớ vinh quang mà trò đã giành được cho chúng ta."

Không lẽ người mà khiến nhiều giáo viên xếp hàng chờ đợi như vậy, lại là thiếu nữ này?

Rất nhiều người dân trong lòng tò mò nghĩ.

Nàng ta có lai lịch như thế nào?

Nhưng ngay sau đó, lại có một bóng dáng khác từ trong xe ngựa bước ra. Là một thiếu niên.

Ngay lập tức, tiếng vỗ tay của các giáo viên xếp hàng đột nhiên tăng âm điệu lên rất nhiều, như thể đột ngột chuyển từ chảy nhỏ giọt sang lũ to bất ngờ đất đá trôi, bên trong còn có đủ tiếng reo hò.

"Ha ha ha, tiểu tử thối nhà ngươi đã không làm ta thất vọng."

Sở Ngân trực tiếp chạy tới, ôm chầm lấy thiếu niên này, giống như gặp lại đứa con trai ruột đã mất tích nhiều năm của mình.

"Chỉ là không thất vọng thôi sao?"

Thiếu niên cười xảo quyệt.

Sở Ngân bật cười ha hả: "Ha ha, còn bắt lỗi ngôn ngữ của ta à? Được thôi, ta phải thừa nhận, là một niềm vui bất ngờ, một niềm vui bất ngờ cực lớn. Từ nay về sau, ở học viện Số 3 này, ở Vân Mộng thành này, ai dám gây khó dễ Lâm Bắc Thần trò, chính là gây khó dễ Sở Ngân ta, là gây khó dễ 130 giáo viên năm hai của học viện Số 3 ta. Trò là cục cưng bảo bối của chúng ta, ha ha ha ha!"

Dưới sự khuấy động của Huyền khí, giọng nói của Sở Ngân lọt vào tai mọi người xung quanh một cách rõ ràng.

"Đúng vậy, Lâm Bắc Thần học, viện Số 3 chúng ta bảo vệ trò chắc rồi."

"Ai dám động đến Lâm Bắc Thần thì chính là kẻ thù không đội trời chung của tập thể giáo viên năm 2."

"Ha ha, ta chỉ có một câu: Ai dám động vào Lâm Bắc Thần, ta sẽ đánh gãy năm cái chân của hắn."

Các giáo viên cũng lớn tiếng nói.

Quần chúng ăn dưa xung quanh, ngay lập tức đều choáng váng.

Chờ đã?

Lâm... Lâm Bắc Thần?

Nhìn kỹ lại cậu thiếu niên, vẻ mặt cười gian xảo kia không phải chính là ‘Tịnh Nhai Hổ’ Lâm Bắc Thần đó sao?

Nhất thời, bao nhiêu ký ức bùng nổ đập thẳng vào trán bọn họ.

Nỗi kinh hoàng bị đứa con hoang đãng này chi phối trong quá khứ, không thể nào ngăn cản nổi lại ùa về trong trái tim của rất nhiều người dân.

Từng khuôn mặt vốn dĩ tràn đầy tò mò bỗng chốc dần dần ngưng tụ lại.

Lúc này, Lâm Bắc Thần cúi đầu cảm ơn các giáo viên, với vẻ mặt tươi cười vẫy tay chào đám đông xung quanh: "Chào mọi người, ta ..."

Nhìn xem, lúc này một nhóm người lương thiện và tốt bụng biết bao nhiêu.

Giống như các giáo viên, bọn họ cũng đến chào đón ta, đúng không?

Lâm Bắc Thần trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu mà nghĩ, đột nhiên cảm thấy cuộc sống ở một thế giới khác dường như cũng không nhàm chán lắm.

Nhưng mà, khoảnh khắc tiếp theo--