"Thực ra, lúc mà ta mới bắt đầu luyện kiếm, không dùng tay phải, mà là..." Tay trái của Lăng Thần khẽ vung.
Vù vù vù!
Một kiếm mười hoa.
Hoa kiếm giống như những vì sao lạnh giá nhấp nháy phóng ra.
"Mà là tay trái."
Ánh mắt của Lăng Thần đột nhiên sắc bén.
Sau đó, nàng đã xuất thủ.
Bình thường mà nói, tất cả mọi người đều dùng kiếm bằng tay phải.
Trừ khi thuận tay trái.
Hoặc là kiếm sĩ song kiếm.
Những người dùng kiếm bằng tay phải, khi tay trái dùng kiếm, quán tính bị đảo ngược, chắc chắn không mạnh.
Chiến lực sẽ giảm xuống. Nhưng Lăng Thần thì khác.
Một thanh trường kiếm bình thường của Vân Mộng Vệ, ở trong tay trái của nàng, uy lực bộc phát ra vượt xa so với tay phải dùng kiếm trước đó.
Một kiếm, một bạn trẻ...
Không, là một kiếm một học viên thiên tài.
Mười mấy học viên tài năng xông lên gần nhất chỉ cảm thấy tiếng gió ập đến, hoa mắt, hoàn toàn còn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra đã bị đánh bay ra ngoài.
Đây là Lăng Thần thủ hạ lưu tình.
Nếu không, bọn họ e là đã chết mà không biết vì sao mình chết.
Lý Đào và Đào Vạn Thành gào thét xông lên, lựa chọn cách liên thủ.
Hai đại thiên tài được mệnh danh là Song Bích’ của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, uy lực liên thủ cực kỳ mạnh mẽ.
Hơn nữa, bọn họ còn tinh thông một loại kiếm thuật hợp kích.
Nhưng đối mặt với tay trái cầm kiếm của Lăng Thần, cũng lập tức tháo chạy chỉ trong một kiếm.
Trường kiếm trong tay hai người đều vỡ tan thành nhiều mảnh. Đồng thời, lòng bàn tay cầm kiếm cũng nứt toạc ra, hổ khẩu rỉ máu.
Thẩm Phi vừa thấy tình hình không ổn, liền thi triển ra U Minh Quỷ Bộ, lập tức nhảy ra mười mét, rút Thái A Kiếm đang cắm trên mặt đất lên, xoay người thi triển ra Tinh Vẫn Kiếm Pháp, người như cuồng hổ, kiếm như cuồng long, từng đường quỹ đạo kiếm, giống như chín ngôi sao xoẹt qua bầu trời đêm rồi rơi xuống, cực kỳ kinh người.
"Dừng ở đây đi."
Lăng Thần thờ ơ nói.
Một kiếm của nàng đâm ra.
Trong không khí, một luồng sáng lạnh lùng loé lên.
Keng!
Thái A Kiếm bị đâm trúng sống kiếm.
Răng rắc, răng rắc!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, thanh bảo kiếm này lại lấy một điểm trên sống kiếm bị đánh trúng làm trung tâm, vỡ ra từng đường nứt, sau đó ầm ầm nổ tung.
Một mảnh kiếm bay vào, xoay tròn và bắn qua gò má của Thẩm Phi.
Xoẹt!
Một vệt máu toé ra trên mặt Thẩm Phi.
Thân hình hắn đông cứng lại.
Đôi mắt mở to, đồng tử co rút đột ngột.
Khoảnh khắc đó, cái chết đã cận kề hắn chỉ trong trong gang tấc.
Bại rồi.
Lần này, thất bại càng triệt để hơn.
Ngay cả Thái A Bảo Kiếm cũng bị Lăng Thần dùng một thanh trường kiếm đơn giản nhất của Vân Mộng Vệ mà chém gãy.
Trạng thái kiếm tay trái của Lăng Thần mạnh mẽ đến mức khó tin.
Thẩm Phi cũng không thể nào bình tĩnh được nữa, đầu óc trở nên trống rỗng.
Hắn có thể chắc chắn rằng, nếu như đây là trận chiến sinh tử thực sự, đối mặt với kiếm tay phải của Lăng Thần, hắn có thể rút lui toàn thây, nhưng đối mặt với kiếm tay trái của nàng, bản thân có thể chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi đã chết bảy tám lần rồi.
Ở Vân Mộng thành, Nữ Thiên Kiêu tuyệt thế chỉ đứng sau Lâm Thính Thiền, khủng khiếp đến mức như vậy sao?
Thẩm Phi không cam tâm.
Thiên phú của hắn, chắc chắn là thiên tài trong thiên tài, trước giờ hắn luôn tự hào về điều đó.
Lần này, hắn bày mưu tính kế với Lăng Thần, chẳng qua là theo thói quen cẩn trọng từ trước đến nay của hắn, để an toàn mà thôi, hắn không cảm thấy mình thua kém Lăng Thần, cho dù kém, cũng thua kém có hạn.
Nhưng bây giờ......
"A ... phụt!"
Thẩm Phi chấn động tâm thần, phun ra ngụm máu thứ ba.
Lăng Thần đánh bại tất cả học viên thiên tài, thu kiếm lùi về sau, đứng sánh vai với Lâm Bắc Thần.
Có gió thổi qua, lay động mái tóc dài của nàng, những sợi tóc xõa trên gò má tuyệt sắc ấy, toàn thân thiếu nữ đều toát ra khí tức mạnh mẽ làm cho người khác phải hoảng sợ, một mị lực thần bí.
Các học viên khác đều kinh ngạc, ngập ngừng không dám tiến lên.
Thẩm Phi nhìn thanh kiếm gãy trong tay, khóe miệng chảy máu, ngẩn người ra. Trầm mặc trong năm sáu phút.
Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, giống như thề thốt với bản thân để thôi miên, lại giống như đang gào thét với người khác, nói: "Không, trận chiến này, chúng ta không thể bại."
Thẩm Phi đột nhiên quay người.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, nhìn về phía hàng chục học viên thiên tài đứng đầu bảng xếp hạng cá nhân, lớn tiếng gào thét mê hoặc, nói: "Vẫn còn nhớ, ta đã hứa với các ngươi điều gì không? Ta muốn dẫn dắt các ngươi, với sự kiên định nhất, trung thành hữu nghị nhất, cùng nhau đột phá vòng vây, thăng cấp vào cuộc thi đấu chính thức, ta đã hứa với các ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng bây giờ, có người cản đường chúng ta... "
Sức mê hoặc càng rõ ràng hơn trước, nó bắt đầu lưu chuyển trong không khí.
Hắn dùng thanh kiếm gãy trong tay, chỉ vào Lăng Thần, rồi chỉ vào Lâm Bắc Thần, vẻ mặt hung tợn gào thét nói: "Hai người này, bọn họ cản đường chúng ta, bọn họ sắp được thăng cấp, nhưng lại sắp cắt đứt hy vọng của chúng ta, các bạn học, cơ hội đã đặt ngay trước mắt, chỉ một lần, các ngươi có sẵn sàng dùng nhiệt huyết tuổi trẻ của mình ra sức liều mạng một lần, hay chỉ chấp nhận số phận?"
Những sinh viên thiên tài vốn đã chán nản, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp.
Từng ánh mắt thù địch, nhìn về phía Lăng Thần và Lâm Bắc Thần.
Thẩm Phi nói tiếp: "Liều một lần, đánh bại bọn họ, chúng ta có thể cùng nhau thăng cấp. Bỏ cuộc bây giờ sẽ gieo vào lòng các ngươi một cơn ác mộng. Đợi đến khi quay đầu nhìn lại quá khứ, nhất định sẽ hối hận vì hành động tầm thường của mình, con đường của võ giả, chỉ có ra sức tiến về phía trước mới có thể thực sự mạnh mẽ. Thẩm Phi ta đã thua một lần trong tay hai người này, nhưng ta sẽ không bỏ cuộc, trừ khi ta không cầm nổi kiếm...Các ngươi có muốn bỏ cuộc không?"
Đây là cuộc vật lộn cuối cùng của hắn.