"Phụt..."
Thẩm Phi cảm thấy trái tim đau đớn, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.
Lý Đào và Đào Vạn Thành nhìn thấy có gì đó không đúng, vội vàng đến đỡ Thẩm Phi, sợ rằng hắn sẽ ngất đi vì tức giận.
Lâm Bắc Thần bật cười khúc khích. Đáng.
Nôn máu, nôn chết ngươi đi.
Ai bảo ngươi bắt chước!
Nhưng mà trong lòng hắn, thật sự cũng có chút xíu kinh ngạc về biểu hiện vừa rồi của mình.
Có thể kiên trì, đương nhiên là bởi vì Vô Tương Kiếm Pháp.
Mười ngày trở lại đây, APP Vô Tương Kiếm Pháp đã chạy liên tục, bây giờ đã đạt tới cảnh giới nào rồi, bản thân hắn cũng không rõ lắm. Dù sao thì chắc chắn là rất mạnh.
Ngoài ra, việc nâng cao tinh thần lực cũng có tác dụng rất lớn.
Bây giờ, Lâm Bắc Thần đã nhận thức được rất rõ ràng ý nghĩa của cái gọi là ‘trong ngoài hợp nhất’ của Tinh thần lực sơ giải——
Đây là nguyên tắc đầu tiên để mạnh mẽ.
Nếu cần thiết, Lâm Bắc Thần cảm thấy, tiếp theo đây mình nên bổ sung một số kiến thức võ thuật cơ bản của thế giới này.
Ví dụ như cảnh giới tu luyện, uy lực của mỗi cảnh giới, cách vận dụng cụ thể của tinh khí thần, v.v ...
Bởi vì thế giới này rất nguy hiểm.
Khắp nơi đều đầy rẫy nguy hiểm.
Trước khi quay trở lại trái đất, không có gì đảm bảo rằng mình có gặp phải những nguy hiểm khác hay không, cho nên, để có thể giành được sự sống, cần phải nâng cao năng lực tự bảo vệ, như vậy mới có thể ổn định cuộc sống.
Chẳng hạn như lần này.
Nếu không phải lâm trận đột phá, e là đã ‘chết trước khi trở về nhà, trạch nam nước mắt đầm đìa’ rồi.
Sau thời gian một tách trà. Thẩm Phi mới ổn định tâm thần.
"Ta thua rồi."
Hắn nghiến răng nói.
Lời nhận thua từ miệng hắn nói ra khó khăn vô cùng.
Các học viên xung quanh ngay lập tức ồn ào náo động.
Sắc mặt của hai đại thiên tài Lý Đào và Đào Vạn Thành, cực kỳ u ám khó coi.
Trong tâm trí của bọn họ, một thần tượng tuyệt đối có thể so với Lăng Thần, không ngờ lại thua một tên cặn bã bị cả Vân Mộng thành khinh thường như vậy.
Thẩm Phi sau khi nói xong ba từ này, sắc mặt dần dần trở nên bình tĩnh, lại nói tiếp: "Lâm Bắc Thần, ngươi thắng ta, vẫn không thể nào thay đổi cục diện ngày hôm nay. Trình độ vũ lực cá nhân không có ý nghĩa gì cả, bởi vì..."
Nói tới đây, khuôn mặt của hắn lại nở ra một nụ cười gượng gạo.
Trong nụ cười này, có một sức cảm hoá kỳ lạ -chính xác mà nói thì đó là sức mê hoặc.
"Kế hoạch hôm nay vốn không phải là để chứng tỏ trình độ vũ lực cá nhân, mà là để quyết định thành bại cuối cùng của vòng dự tuyển. Chư vị, tình hình hiện tại có thể không còn có lợi cho chúng ta nữa. Lăng Thiên Kiêu tay phải trọng thương không cách nào cầm kiếm, bạn học Lâm biểu hiện đáng kinh ngạc nhưng đã là nỏ mạnh hết đà, về phần bạn học Nhạc... "
Hắn cười nhạt liếc nhìn Nhạc Hồng Hương, có đôi chút khinh thường, tiếp tục nói: "Gân tay phải của bạn học Nhạc đã bị đứt, còn chưa hoàn toàn lành lại. Ba người các ngươi đều không còn sức để chiến đấu tiếp nữa. Làm sao có thể chặn được nhiều người bọn ta như vậy?"
Lâm Bắc Thần giật mình.
Mẹ kiếp.
Đồ chó má này nói có lý.
Sắc mặt của những học viên khác vốn đã có chút chán nản, lúc này lại tưng bừng hớn hở.
Tất cả bọn họ đều phản ứng lại.
Đúng vậy.
Sự thất bại của Thẩm Phi sẽ không dẫn đến sự sụp đổ của cục diện. Bởi vì phe mình có rất nhiều người.
Đại cục vẫn nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.
“Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi hiểu ra một đạo lý.”
Thương thế ở tay phải của Thẩm Phi đã ngừng chảy máu, nụ cười của hắn dần dần trở nên tự nhiên, tràn đầy kiêu ngạo và tự tin, nhìn Lâm Bắc Thần và Lăng Thần, giễu cợt nói: “Một cây làm chẳng nên non, hữu dũng vô mưu và sức mạnh cá nhân hoàn toàn không thể xoay chuyển bất cứ điều gì cả, một người thực sự làm chủ được vận mệnh của mình, ngoài sức mạnh ra, còn cần có trí tuệ, có chiến hữu và có quyền thế."
Câu nói đơn giản giống như chất kích thích khiến tất cả học viên xung quanh đều trở nên phấn khích.
Lý Đào và Đào Vạn Thành liền quét sạch sự u ám trong lòng, ánh mắt nhìn Thẩm Phi lại tràn đầy ngưỡng mộ.
Không sai.
Điều đáng sợ không phải là thất bại.
Mà là không thể đối mặt với thất bại của chính mình.
Là sau thất bại chìm đắm trong sự suy sụp tinh thần, không thể nào thoát ra được.
Thẩm Phi quang minh chính đại thừa nhận mình không bằng người ta, ngược lại càng khiến hình tượng của hắn trở nên to lớn hơn.
Cũng khiến những người đi theo hắn càng tin tưởng hắn hơn. Loại người này chính là có mị lực như vậy.
Lâm Bắc Thần một trận to đầu.
Đụng phải một đối thủ như vậy, thực sự có hơi xui xẻo.
Không lẽ...thực sự phải dùng đến con át chủ bài cuối cùng sao? Hắn cân nhắc lợi hại, có chút do dự.
Lúc này, Lăng Thần chậm rãi bước tới trước, đứng ở bên cạnh Lâm Bắc Thần, sánh vai cùng hắn.
"Ta cũng nói cho ngươi một đạo lý." Nữ Thiên Kiêu nhìn Thẩm Phi rồi chậm rãi nói: "Thực lực tuyệt đối có thể nghiền nát mọi kế hoạch, ưu thế về nhân số, trong nhiều trường hợp, nó không đáng tin cậy như ngươi tưởng. Dù một bầy cừu có số lượng nhiều bao nhiêu, cũng không thể đánh bại một con rồng khổng lồ. "
Trên vai phải của nàng, lỗ kiếm đó vẫn đang rỉ máu.
Một vết thương kiếm rất đặc biệt, nhất thời không thể cầm máu hoàn toàn. Cho nên, nàng dùng tay trái cầm trường kiếm.
Năm ngón tay mảnh khảnh như được chạm khắc cẩn thận bằng bạch ngọc, cầm chắc chuôi kiếm, giữa vân da thấp thoáng ánh trăng, có một vẻ đẹp tinh tế khiến người ta mê mẩn.