Lâm Bắc Thần tát bốp cho mình một phát, dáng vẻ hối hận vô cùng, hắn nói: “Ấy, bản thân ta chỉ lo mỗi ăn với ăn, lại quên mất một nhà Cung Công, bọn họ vẫn còn ở đây trị liệu nhỉ, không được, ta phải đi thăm họ chốt đã, lúc này đám người đó chắc chắn vẫn chưa ăn cơm, vừa khéo mang chút thức ăn này qua đó...”
Tần chủ tế thản nhiên nói: “Bọn họ hồi phục rất tốt, hơn nữa đã ăn cơm cả rồi.”
Lâm Bắc Thần lại nói: “Vậy sao được, Lâm Bắc Thần chính khí lẫm liệt, nữ sắc chỉ như mây mù thoáng qua mà thôi, nhất định phải đi thăm bọn họ một lát...”
Hắn cất lại đồ ăn trên bàn vào trong hộp đựng thức ăn, sau đó nháy mắt với Dạ Vị Ương rồi nói: “Đi thôi, Dạ muội muội, chúng ta đi thăm đám Cung Công, không thể để người thành thật vừa chảy máu lại vừa rơi nước mắt.”
“Được.” Dạ Vị Ương lập tức chạy tới, vui vẻ dẫn theo Lâm Bắc Thần đi ra bên ngoài.
Tần chủ tế liếc nhìn bóng dáng hai người bước ra khỏi căn phòng, bấy giờ trên gương mặt lạnh tanh kia mới hiện lên vẻ bất đắc dĩ, sau lại biến thành nụ cười khổ nhạt nhòa.
Tế Sinh viện.
Đây là chỗ chuyên môn phụ trách trị thương, chữa bệnh trong Thần Điện.
Lá cây của cây táo đã ngả sang vàng.
Dưới sự vỗ về của gió và mưa đám lá cây đó rơi xuống rào rào, dính vào mặt đất ngập nước ẩm ướt kia.
“Sư phụ rất thích giúp đỡ cho người khác.” Dạ Vị Ương nhỏ giọng nói: “Lúc ta còn có, có một khoảng thời gian ta rất thích đếm con kiến, sư phụ thấy vậy liền bảo ta ngồi xổm dưới gốc cây táo, đếm kiến hết mười ngày mười đêm, mãi cho đến khi ta không muốn nhìn thấy kiến nữa.”
“Sau này trưởng thành lại có một khoảng thời gian ta rất thích ăn cá kiếm nướng tẩm mật ong mà sư phụ làm, sư phụ thấy thế lại dẫn ta đến bên bờ biển, đích thân nướng cá kiếm tẩm mật ong cho ta mười ngày mười đêm, ăn cho đến khi ta ói mới...”
Ối dồi ôi?
Biến thái như vậy à?
Cơ mà mình thích.
Lâm Bắc Thần nói: “Sao Tần tỷ tỷ lại làm như thế?”
Dạ Vị Ương trả lời: “Sư phụ nói có sở thích đặc biệt thì sẽ có điểm yếu, mà bình thường thì có nhiều lúc sở thích của ngươi sẽ không kéo dài được lâu, sau đó lúc nhìn lại sẽ phát hiện sự bất chấp lúc đó kỳ thật chỉ đến thế mà thôi, cho nên nàng dùng cách này để ta sớm nhận ra được loại sở thích nhàm chán này...
What?
Lâm Bắc Thần ngây ngốc.
Nghe có vẻ hình như rất triết học ấy nhỉ.
Cơ mà cẩn thận nghĩ lại thì việc trước vội vàng giống như tà ma, việc sau thánh hiền như phật, đúng là một đạo lý.
Không ngờ Tần chủ tế còn là một nhà triết học.
Nói xong câu này bọn họ đã đến tịnh thất của Tế Sinh viện, thương thế của Cung Công là nặng nhất chỉ sợ có được trị liệu tốt nhất của Thần Điện, nhưng đã trở thành người tàn tật, khuyết thiếu mất tứ chi, mặc dù vẫn nằm liệt giường như trước cơ mà cả gia đình tốt xuất gì cũng tránh được một kiếp, bởi vậy mà tâm trạng của hắn cũng không tệ.
Hai mẹ con Cung Mộng cũng ở bên cạnh chăm sóc.
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần đến đây, cả nhà bọn họ vô cùng xúc động.
Đặc biệt là cha con Cung Công.
Bọn họ là hai người duy nhất biết được thân phận của đại tông sư trùm mặt nạ đỏ.
“Thiếu gia...” Cung Công giãy dụa muốn đứng dậy.
Lâm Bắc Thần vội vàng bước tới dìu hắn, sau đó nói: “Cẩn thận nghỉ ngơi đi...”
“Thiếu gia có thể đến thăm tiểu nhân, cho dù tiểu nhân chết cũng có thể nhắm mắt.” Cung Công cảm động nghẹn ngào nói.
Thật ra nhiều lúc yêu cầu của con người không hẳn là quá cao.
Chỉ cần được người hắn tôn trọng, quan tâm, để ý đến vậy thì đã tốt lắm rồi.
Lúc này Lâm Bắc Thần đương nhiên sẽ không cợt nhả làm gì, hắn đặt hộp thức ăn ở bên giường, vô cùng áy náy nói: “Mấy ngày nay ta đang phải chuẩn bị cho trận chung kết, vì đã ký giấy sinh tử cho nên không thể nào đến thăm các ngươi được, ta cảm thấy cực kỳ áy náy, suy cho cùng thì việc này là do ta liên lụy tới các ngươi!”
“Thiếu gia không cần tự trách như thế đâu, việc này là do đối phương quá nham hiểm đê tiện...”
Cung Công kích động đến mức toàn thân run rẩy: “Trước giờ ta chưa từng hối hận khi làm việc cho thiếu gia, chỉ đáng tiếc... hiện tại ta đã là một kẻ tàn phế, sau này không có sức để xử lý công việc cho thiếu gia nữa...”
Nói đến khúc sau, trong giọng nói của hắn liền có chút tăm tối. Đời người có bao nhiêu giây phút tỏa sáng chứ?
Cung Công nhìn lại cuộc đời của mình, giây phút tỏa sáng dành cho hắn không nhiều.
Ấn tượng sâu sắc nhất chỉ có vào ngày động phòng hoa chúc, khi trở thành cha, cùng với ngày tháng ở trong nhà kho bỏ hoang, lúc phải đối diện với đồ đao chém đứt tay hắn cũng chưa từng phản bội Lâm Bắc Thần.
Hắn chỉ là một kẻ vô công dỗi nghề, đầu đường xóa trợ mà thôi. Không quyền không thế.
Trong mắt phần lớn mọi người hắn giống như một con chó hoang vô cùng khó ưa.
Nhưng hắn lại có thể làm việc cho thiên kiêu cao cấp của Vân Mộng, đây chính là vinh quang cỡ nào chứ.
Nó chính là một loại thừa nhận.
Ngay từ lúc bắt đầu, Lâm thiếu gia ban cho hắn và các đồng bọn sự tôn trọng nhiều nhất.
Lâm thiếu gia không coi bọn hắn thành đám chân chó và nô lệ, mà coi thành
người một nhà.
Loại cảm giác này Cung Công chưa từng cảm giác được.
Hắn vẫn muốn tiếp tục làm việc cho Lâm Bắc Thần, có điều cơ thể dường như đã không cho phép nữa.
Cung Công nói như thế khiến cho Lâm Bắc Thần cũng vô cùng xúc động.
Tư tưởng của dân chúng bình thường ở thế giới khác đơn giản mà mộc mạc đến thế đấy.
Trượng nghĩa phần nhiều là tầng lớp đồ tể.
Lâm Bắc Thần vỗ vỗ bả vai hắn, rồi nói: “Ngươi cứ yên tâm, Lâm Bắc Thần ta trước giờ sẽ không vứt bỏ huynh đệ của mình, ta cũng có cách trị liệu cho cánh tay và vết thương ở chân ngươi, ngươi từng gặp chủ nhiệm Sở Ngân của học viện Sơ Cấp Số 3 nhỉ? Có nhìn thấy đôi tay bằng kim loại của ông ta không?”