Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 670: Thoát khỏi chuẩn mực




Chuyện này...

Chẳng lẽ cái gọi là thần dụ của đồ chó chết Giang Tự Lưu đúng là thật ư?

Nghe qua thì ngôn ngữ của sư đồ Tần chủ tế, cứ giống như kẻ xảo quyệt đội mác thần giả.

Nếu mình là đại thần Kiếm Chi Chủ Quân, là boss của tập đoàn thì khi nghe thấy quản lý nhỏ nhoi của chi nhánh nào đó dưới trướng tập đoàn lớn của mình, dám nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như này chắc chắn cũng sẽ lập tức phái tổ điều tra đi kiểm tra sạch sẽ quản lý nhỏ nhoi lẫn cả tâm phúc của nàng ở chi nhánh kia nữa.

Chậc.

Lâm Bắc Thần hít một hơi khí lạnh.

Hình như bản thân đã phát hiện ra việc gì đó cực kỳ ghê gớm.

Dạ Vị Ương dường như nhìn được một vài nghi ngờ trong lòng Lâm Bắc Thần, nàng lại bật cười khanh khách nói: “Thần ca ca không cần lo lắng, khi sư phụ nói những lời này, Vọng Nguyệt đại giáo chủ cũng biết mà.”

What?

Chuyện này coi như là mình gặp thần không tốt lành nhỉ? Rơi vào trong hang ổ của kẻ xấu gắn mác thần giả rồi.

Chỉ thấy Dạ Vị Ương tiếp tục nói: “Không chỉ mỗi Vọng Nguyệt đại giáo chủ biết, mà ngay cả giáo hoàng của thần điện Thần Ân cũng biết nữa, bởi vì đây là một trong những thần dụ được ban bố sớm nhất của bệ hạ Kiếm Chi Chủ Quân.”

“Phụt...”

Lâm Bắc Thần lập tức phun một ngụm nước có gas.

Đờ cờ mờ.

Excuse?

Làm một thành viên của thần hệ chính thống mà Kiếm Chi Chủ Quân còn nói ra lời này hả?

Đây chính là thần dụ ăn to nói lớn sao?

Chẳng trách vị đại thần này thường xuyên hỏi thăm về chất lượng ủ rượu.

Loại khí tức không đáng tin cậy này sao lại giống như đã từng quen biết thế nhỉ?

“Vậy trước đó ta học thần đạo điển tịch, đọc nhiều thần dụ như vậy tại sao chưa từng thấy dòng này?” Lâm Bắc Thần không hiểu bèn hỏi.

Đôi mắt Dạ Vị Ương cong cong thành hình lưỡi liềm, nàng cười tủm tỉm nói: “Bởi vì có một vài thần dụ của bệ hạ thật ra là... Ừm, cũng không tiện công khai ra bên ngoài, cho nên chỉ có vài người mới biết thôi, tất cả đều được cất giữ trong thần khố tại thần điện Thần Ân.”

Thì ra là vậy.

Lâm Bắc Thần thở phào một hơi. Đúng là sợ bóng sợ gió một hồi.

Kiếm Chi Chủ Quân chính là thần hệ chính thống kỳ lạ vậy mà lại có tín đồ giống như một quốc gia, thật đúng là vận may cứt chó.

Lâm Bắc Thần lặng lẽ oán thầm trong lòng.

Sau đó Dạ Vị Ương liền truyền thụ môn pháp thu nạp đồ đệ, hấp thụ lực lượng

tín ngưỡng.

Lâm Bắc Thần tất nhiên là thẳng tay dùng điện thoại ghi hình lại, tạo ra App

thuật Ngưng Tụ Thần Lực Cơ Bản.

Tạo thành tương phản đầy thú vị với thuật Thần Đạo.

Dung lượng cần tải hai cái App này không quá lớn, cả hai đều cỡ khoảng 5GB.

Có thể thấy được đây chỉ là môn pháp thần thuật sơ cấp, tuy nó so với môn pháp tu luyện huyền khí sơ cấp càng tốn phí lưu lượng hơn, nhưng mức độ cũng có hạn.

Đối với Lâm Bắc Thần thì Dạ Vị Ương cũng không cần phải che giấu làm gì, nàng dốc hết sức truyền thụ tất cả.

Tầm một giờ trước khi màn đêm buông xuống, thiếu nữ thượng tế sinh đẹp pha lẫn chút sinh động truyền thụ một lượt những thần thuật mà nàng nắm giữ, trong đó khiến Lâm Bắc Thần chấn động chính là chiến kỹ thần đạo có tên gọi Ánh sáng bảo vệ Chủ Quân.

Trong phòng đèn đuốc sáng choang. Bên ngoài phòng mưa gió gào thét.

Tần chủ tế đổi một bộ quần áo hàng ngày, cầm theo hộp cơm tiến vào bên trong.

Nàng giống như huyền nữ Quảng Hàn từ trong cung trăng đi xuống.

“Wow, cuối cùng có thể được ăn cơm mà sư phụ tự tay nấu rồi.” Trong đôi mắt to tròn cong thành vầng trăng của Dạ Vị Ương lóe lên biểu cảm thích thú của dân háu ăn, nàng nhanh chóng đứng dậy bưng mâm, còn không quên giới thiệu cho Lâm Bắc Thần: “Sư phụ ta nấu cơm rất là ngon luôn, cho dù là đầu bếp nổi tiếng của Vạn Thắng Lâu ở trong thành, so tay nghề với sư phụ ta cũng phải kém xa.”

Có lẽ bởi vì hai người Tần chủ tế và Lâm Bắc Thần đều là người thân nhất trong lòng Dạ Vị Ương cho nên thái độ ngây ngơ của tiểu mỹ nữ này càng rõ ràng hơn.

“Phải không? Vậy sau này ngày nào ta cũng ở đây ăn ké cơm nhé.” Lâm Bắc Thần nhanh chóng tỏ vẻ kinh ngạc, hắn thuận thế làm việc.

Trong giây phút ấy, hắn đã đưa ra một quyết định sáng suốt...

Cho dù đồ ăn mà Tần chủ tế nấu có đắng như socola đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ tuyệt đối khen ngon, hơn nữa sẽ ăn xong trong vòng một lần ngay cả lông mày cũng không cau lại chút nào.

Cơ mà rất nhanh, hắn liền phát hiện bản thân nghĩ nhiều rồi. Bởi vì thức ăn thật sự rất ngon.

“Ồ, nếu như mỗi ngày đều có thể ăn cơm Tần tỷ tỷ nấu thì đúng là việc hạnh phúc nhất trên đời này.” Lâm Bắc Thần một phát ăn hết ba bát cơm.

Tần chủ tế còn chưa kịp động đũa đã thấy chén đĩa trống không trước mặt mình, trên gương mặt xinh đẹp không tỳ vết như trứng gà bóc kia chỉ cần đụng một cái là hỏng không hề có gợn sóng gì lớn, ánh mắt nàng bình tĩnh liếc nhìn về phía Lâm Bắc Thần, rồi nói: “Ăn no chưa?”

“Hả, ngon quá, còn muốn ăn nữa...” Lâm Bắc Thần vuốt ve cái bụng căng tròn của mình, nói không ra hơi.

“Ừm, vậy chờ chút.” Tần chủ tế thu dọn bát đũa, xoay người đi ra ngoài. Một lát sau.

Nàng xách theo hộp cơm tiến vào, lần này lại chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cực kỳ phong phú.

Có rau có thịt đầy đủ.

Quan trọng chính là giống y đúc với mâm cơm hồi nãy.

“Ăn đi.” Tần chủ tế vẻ mạnh bình tĩnh nói.

Ối chao...

Cái nước đi kiểu gì thế này?

Lâm Bắc Thần liếc nhìn Dạ Vị Ương.

Thiếu nữ thượng tế kia vừa ăn no đến nỗi bóng loáng cả môi, hiện tại đã lau miệng sạch sẽ, nàng ngoan ngoãn ngồi đó, trong đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm kia lóe lên tia sáng tinh nghịch, bày ra dáng vẻ yêu thương vô bờ bến không thể giúp đỡ được Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần lập tức hiểu ra.

Đây chính là trò đùa quái đản của Tần chủ tế, nàng đang cố ý chỉnh mình đó mà.

Hừ?

Ngay cả nữ thần không dính khói lửa nhân gian cũng có tâm tư báo thù. Bỗng dưng cảm thấy nữ thần càng tức giận càng đáng yêu thế nhỉ.