"80.000 đấy... người có thể mua rất nhiều tài nguyên tu luyện."
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, nói: "Haizz, đáng tiếc, sư phụ là người có đức độ, không muốn bị mùi tiền làm vấy bẩn. Xem ra, ta đành phải đền tiền vi phạm hợp đồng, từ chối tất cả quảng cáo này thôi.”
"Không cần."
Đinh Tam Thạch xua tay, tình ý sâu xa nói: "Không thể để cho đồ đệ bảo bối của ta mất tiền được, quảng cáo này... để ta cân nhắc một chút."
"Vừa rồi vẫn còn là nghiệt đồ..."
Bạch Khâm Vân lẩm bẩm nói.
Đinh Tam Thạch giả vờ như không nghe thấy.
Ngay khi ông ta đang định nói, đại béo Ngô Phượng Cốc đã dẫn theo mấy vị quan viên của Sở hành chính bước vào.
Đây là đến để tiến hành giao nhận rõ ràng quyền tài sản.
Phải mất thời gian một nén hương, một loạt công chứng công vụ, phải ký kết rất nhiều giấy chứng nhận và hợp đồng mới coi như triệt để hoàn thành.
Sau khi Ngô Phượng Cốc đưa ra quyết định, là người có năng lực hành động siêu cấp sấm rền gió cuốn, trong thời gian ngắn nhất ông ta đã làm xong bản giao nhận rõ ràng quyền tài sản, đem gạo nấu thành cơm, người khác muốn làm người thứ ba chen chân vào cũng rất khó.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Ngô Phượng Cốc để lại mười cân Huyền thạch làm mẫu, lại vội vàng rời đi.
Nhìn xấp khế ước và giấy chứng nhận trước mặt, Lâm Bắc Thần phát ra tiếng rên rỉ hạnh phúc.
A.
Mùi vị của tiền bạc.
Từ nay về sau, ca cũng sẽ trở thành một người giàu có.
Bây giờ, cũng không còn sợ bị lừa gạt viễn thông nữa.
Ta không tin, cẩu nữ thần có thể lừa cả một mỏ Huyền thạch của ta.
Huyền thạch, bên trong ẩn chứa sức mạnh Huyền khí vô thuộc tính thuần khiết nhất của trời đất.
Trời sinh địa dưỡng, tạo hoá mà thành.
Võ giả có thể thông qua việc hấp thụ Huyền khí trong Huyền thạch, luyện hóa nhập thể, từ đó hấp thụ Huyền khí trong không khí với tốc độ còn nhanh hơn so với ngồi thiền điều tức bình thường, đồng thời nâng cao tu vi và cảnh giới.
Càng có thể cải thiện đáng kể hiệu quả tu luyện.
Trong tình huống bình thường, hai võ giả có tư chất tương đồng, một người ngồi thiền điều tức và một người hấp thụ năng lượng Huyền thạch để tu luyện, trong một khoảng thời gian tương đồng, tiến độ của người sau có thể vượt người trước gấp mấy lần.
Theo đúng nghĩa làm ít công to.
Nhưng Huyền thạch quá ít và hiếm thấy.
Vì lẽ đó cho dù là đại gia tộc, đại quý tộc cũng không phải lúc nào cũng có thể dùng Huyền thạch để tu luyện.
Mười cân Huyền thạch mà Ngô Phương Cốc để lại có thể coi là trọng lễ. Quy đổi thành tiền vàng ...
Trong mắt Lâm Bắc Thần không khỏi loé lên ánh vàng.
Xin hỏi đột nhiên giàu có chỉ trong một đêm là trải nghiệm gì?
Người ở dị giới, vừa xuống Phi Long, có quá nhiều người xuyên không đồng hành ẩn nấp, mạnh mẽ đáp một tiếng sóng...
Lâm Bắc Thần muốn trả lời câu hỏi mở đầu này ở trên Zhihu.
Đáng tiếc là điện thoại vẫn chưa tải xuống phần mềm Zhihu ma cải.
Lâm Bắc Thần mỉm cười khúc khích với Huyền thạch, sau đó liền giơ tay, đẩy toàn bộ mười cân Huyền thạch đến trước mặt Đinh Tam Thạch.
"Sư phụ, ba ngày sau, người sẽ phải quyết đấu với Chu Bích Thạch trên biển. Số Huyền thạch này người dùng đi.”
Hắn nở nụ cười với khuôn mặt trong sáng và ấm áp.
Mọi người nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Cái tên trong mắt chỉ có tiền này lại có thể hào phóng như vậy ư?
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, lại giật mình, mặc dù Lâm Bắc Thần kiếm tiền một cách không biết xấu hổ, tận dụng mọi thứ mà làm quảng cáo, nhưng trên thực tế, hắn đối với những người bạn tốt bên cạnh mình dường như cũng không keo kiệt như vậy.
Nghĩ đến điều này, mọi người không khỏi có chút cảm động.
Nhưng bọn họ đâu có biết rằng việc tu luyện của Lâm Bắc Thần toàn dựa vào việc bật hack, căn bản không cần Huyền thạch.
"Con vẫn là nên giữ lại một chút cho bản thân."
Đinh Tam Thạch cảm động nói.
"Không sao đâu, sư phụ."
Lâm Bắc Thần rất kiêu ngạo nói: "Dù sao ta cũng có cả một mỏ Huyền thạch rồi, cái thứ đồ chơi này sau này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bỏ trong nhà, đoán chừng chó cũng không thèm ngửi, chôn dưới nhà xí cũng chê cứng .. "
Vẻ mặt của mọi người dần dần ngưng tụ lại.
Ba.
Đinh Tam Thạch tát một cái vào sau gáy nghiệt đồ này nói: "Vi sư đã dạy con như thế nào, đừng động một tí là vênh váo, phải rất mực khiêm tốn, nhã nhặn!"
Lâm Bắc Thần:...
Không cẩn thận nói ra những lời trong lòng rồi. "Ta biết rồi, sư phụ."
Hắn vội vàng nói.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Xoẹt!
Ánh mắt của mọi người đều nhìn ra cửa.
Lại nhìn thấy Tử Điện Thần Kiếm Chu Bích Thạch thân mặc áo choàng màu tím đứng ở cửa, vẻ mặt uy nghiêm, loé lên sát quang khiến không khí sau lưng ông ta đều trở nên âm u, có một cảm giác kìm nén mây đen muốn kéo đến.
"Ngươi đến đây làm gì vậy?"
Lâm Bắc Thần đứng lên, vẻ mặt bất thiện hỏi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, hay là kêu gọi mọi người kề vai sát cánh, giết chết con chó già này ở đây trước...
Ánh mắt của Chu Bích Thạch nhìn chằm chằm vào người Lâm Bắc Thần một lúc, phát giác được khí tức của tên phá gia chi tử này dần dần ổn định, nghĩ đến Giang Tự Lưu đang nằm trên giường bệnh, yếu ớt không nói nên lời, trong lòng ông ta lại trào dâng sát ý.
Nhưng ông ta không nói gì mà đảo mắt rơi xuống người Đinh Tam Thạch.
Giơ tay lên.
Một cuộn giấy dày và nặng màu đỏ máu chậm rãi từ trong không trung bay tới.
Trong không khí, khí lưu bốn phía.
Cuộn giấy nhỏ bé lại giống như một ngọn núi cao di chuyển theo chiều ngang, mang đến áp lực rất lớn cho những người trong viện.
Đinh Tam Thạch bước tới một bước, đưa tay đón lấy.
Ong ong ong.
Cuộn giấy chấn động dữ dội.
Giống như tiếng kiếm, kiếm khí leng keng
Sắc mặt của Đinh Tam Thạch vẫn không thay đổi, trở tay ấn giữ cuộn giấy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cuộn giấy đó giống như bảo kiếm quy vỏ trở nên yên lặng.
Đinh Tam Thạch vung tay.
Cuộn giấy mở ra trong không trung.
Lại là một bản giấy sinh tử.