Lần này tên thư sinh mặt âm dương kia đã có sự phòng bị.
Cơ thể hắn khẽ động tại chỗ, bóng người vặn vẹo hóa thành ba cái.
Phốc!
Đại tiễn bắn xuyên qua cái ở chính giữa, vậy mà lại là hư ảnh.
Mũi tên và lông bay cùng nhau bắn vào trong mặt đất cứng rắn, lưu lại một lỗ thủng to bằng ngón tay, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Cũng vào lúc đó, hư ảnh bên trái lẫn bên phải hợp lại, hóa thành dáng vẻ của thư sinh mặt âm dương.
Tay áo hắn vung một cái, vô số phi kiếm tựa như ánh lửa bay vù vù, bắn về phía nóc nhà của kho hàng.
Suy cho cùng thì hắn cũng có tu vi cấp bậc võ đạo kiếm tông, ra tay cực kỳ hung ác, chấn động mọi người, thế nhanh như lôi điện.
Rào rào.
Nóc nhà bị đánh thủng ra một cái lỗ to.
Những viên gạch ngóc rơi ào ào xuống.
Một bóng người cũng xông ra từ trong cái lỗ trên đỉnh nóc nhà.
Đến giữa không trung, tiếng dây cung ầm ầm chấn động, dồn dập dày đặc vang lên.
Từng mũi tên xạ long ẩn chứa vô số kình khí xé rách hư không để lao đến.
Nhưng dù sao thư sinh mặt âm dương kia cũng đã có chuẩn bị, hắn trở tay cầm lấy một thanh trường kiếm màu vàng, cổ tay khẽ động, hàng vạn kiếm hoa nở tung, liên tục chẻ đôi năm sáu cái mũi tên.
Cơ mà...
Rắc.
Trường kiếm màu vàng trực tiếp đứt gãy.
“Cái gì?” Thư sinh với gương mặt âm dương biến sắc.
Trường kiếm màu vàng kia chính là hắn dùng khoáng tinh cổ đồng, mời kiếm đại sư nổi danh về đúc kiếm lâu đời tạo ra, hơn nữa còn ban cho kiếm danh, có thể coi là binh khí cấp bảo cụ, cứng chắc vô cùng, lại thêm Huyền khí của bản thân rót vào, thế mà vẫn bị bắn cho gãy luôn.
Kiếm kình quá mạnh.
Người tới cũng là một vị võ đạo tông sư ư?
Hắn nhanh chóng phán đoán ra, nhưng vào lúc này, trái tim hắn bỗng dưng giật thót lên.
Cấp tốc thi triển thân pháp một lần nữa.
Phập!
Một mũi tên im lặng không chút tiếng động giống như sợi tóc chạy trong bóng tối, nó sượt qua bả vai hắn, phá vỡ Huyền khí hộ thân, đâm rách áo bào, mài ra một vết máu cỡ bàn tay trên bả vai hắn, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Lực lượng đáng sợ còn sót lại khó có thể hình dung khiến cho hắn phải lùi lại ra sau mười mét, lúc này mới miễn cưỡng ổn định cơ thể.
Sự sợ hãi như làn sóng lớn nhấn chìm cả thư sinh với gương mặt âm dương kia.
Một tiễn đạo tông sư chăng?
Chẳng lẽ là cao thủ của đế quốc Cực Quang?
“Các hạ là ai?” Hắn hét lớn.
Kế đó lại thấy khi người kia rơi xuống đã giơ tay đặt lên vai Chu Mộng, mang theo thiếu nữ kinh ngạc kia lùi lại về phía sau, khi đi ngang qua người Cung Công dây cung chấn động một cái liền cắt đứt dây thừng, hắn trở tay giải huyệt đạo trên người Cung Công, đẩy vào trong lòng Cung Mộng.
“Giữ cho tốt.” Người này khẽ quát lên một tiếng.
Chỉ thấy hắn lấy đầu cung làm bút vẽ một vòng tròn trên mặt đất, tay trái rắc lên một lớp chất lỏng màu đỏ theo dấu vết tròn đó, chúng tập trung chảy thành một vòng tròn.
Vòng tròn màu đỏ đó vừa vặn bảo vệ Cung Công, Công Mộng và ba người nhà họ Cung đang rơi vào hôn mê kia.
“Tiền bối...” Lúc này Cung Mộng mới kịp thời nhìn về phía người đó. Hắn mặc một kiện áo bào trắng, dung mạo thì...
Ấy?
Trên gương mặt trùm một cái mặt nạ màu đỏ.
Mặt nạ đúng là quái dị.
Nó màu đỏ.
Không phải là đeo.
Nói chính xác thì phải là trùm.
Một bộ phận màu đỏ từ trên đỉnh đầu cài ngược xuống, cài chặt mi tâm, rồi sống mũi, hai bên má và cái miệng, chỉ lộ ra bên ngoài đôi mắt và tóc mai, cùng với hai bên đầu, trông cái này hoàn toàn không giống với mặt nạ, mũ trùm đầu thông thường.
Cùng lúc đó, thư sinh mặt âm dương ở phía đối diện tóc tai toán loạn, bả vai trái máu chảy như suối, hắn cũng để lộ biểu tình nghi ngờ không chắc khi nhìn kẻ địch đầu đội một cái khiên mặt nạ màu đỏ kỳ quái.
Khiên che mặt kỳ lạ như thế chẳng lẽ là kí hiệu của tổ chức nào đó chăng? Hoặc là nói kí hiệu của cường giả nào đó?
Nhưng suy nghĩ trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động một lượt, lại càng thêm hoang mang.
Căn bản nghĩ không ra người nào hoặc là cường giả nào lại dùng cái trùm đầu màu đỏ đặc biệt thế kia làm kí hiệu.
“Các hạ là người nào?” Thư sinh mặt âm dương nghiêm trận chờ đợi, không dám có chút chậm trễ nào.
Vừa nãy kiếm thuật thần kỳ khác lạ kia, cùng với lực lượng mũi tên đáng sợ đó, khiến cho hắn coi cường giả mang trùm đầu màu đỏ trước mắt này là kẻ thuộc phạm vi cảnh giới võ đạo tông sư.
Vòng tròn chứa chất lỏng màu đỏ bảo vệ người nhà họ Cung khẽ động, tản phát ra một tầng không khí sắc đỏ nhạt nhòa, giống như bức tường lửa vừa nhìn là biết vật kịch độc cực kỳ đáng sợ nào đó.
Rõ ràng không thể lại gần được.
Điều này càng nhắc nhở thư sinh mặt âm dương rằng tiễn thuật tông sư kia trước đó còn từng thi triển mê dược, trong lúc không biết đã có bảy cao thủ bên cạnh mình trúng thuốc.
Tiễn thuật siêu phàm, còn nắm giữ cả độc thuật...
Hơn nữa đối phương rõ ràng đến đây vì người nhà họ Cung.
Là tới đây cứu người.
Tin tình báo trước đó thu được sai mất rồi.
Cung gia vậy mà có người bảo vệ lợi hại như thế sao?
Sớm biết thế thì chọn người khác cho nhanh.
Phía đối diện.
Biểu cảm của Lâm Bắc Thần dưới tấm mặt nạ có chút phức tạp.
“Ây dô, mình thật là ngốc, đúng là...”
Hắn điên cuồng suy nghĩ về sự lựa chọn ngu ngốc vào ba ngày trước của bản thân.
Cái túi bách bảo có thể phòng hỏa diễm màu cam kia không nên sửa thành quần trong mới đúng.
Suy cho cùng đối với phần lớn mọi người mà nói, thì nhìn thấy một nam tử mặc quần sịp tam giác, cùng với nhìn thấy một nam nhân không một mảnh vải kỳ thật không có gì khác biệt cho lắm.
Bọn họ đều sẽ chấn động và ghi nhớ kỹ người này, sau đó điên khùng mỉa mai, khiến cho tên của người đó lưu truyền khắp toàn bộ thành phố thậm chí cả tỉnh, trở thành cây hài chấn động Vân Mộng thành.
Thậm chí bởi vì mối quan hệ với quần sịp màu đỏ, có lẽ loại tin đồng này càng thêm ác liệt.
Nhưng nhìn thấy một nam nhân che mặt trần truồng thì lại khác rất nhiều. Ít nhất sẽ không biết nam nhân trần truồng đấy là ai, cũng không thể cười nhạo được.