"Như các ngươi đều biết, ta không chỉ là một mỹ nam, mà còn là Thần Quyến Giả."
Lâm Bắc Thần uống cạn chén rượu thứ ba, mặt càng đỏ bừng hơn, nói: "Thực ra, hôm đó ta không chỉ có được sức mạnh nhập thân của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ mà còn có được một thần quả, một bộ công pháp tu luyện......"
"Cái gì?"
Sở Ngân trực tiếp sửng sốt: "Còn có chuyện như vậy sao?"
Thôi Minh Quỹ cũng gào thét nhảy dựng lên: "Ngươi lại có thể có được thần dụ?" Thần dụ?
Thì ra loại tình huống này được gọi là thần dụ sao?
Trong lòng của Lâm Bắc Thần hơi sửng sốt, lập tức gật đầu lia lịa nói: "Không sai, không sai, chính là thần dụ. Cháo mà các vị ăn vừa rồi là do thần quả trong thần dụ nấu ra, ẩn chứa tác dụng thần kỳ. Nhưng mà, thứ mà các vị cảm nhận được lúc này chỉ là một phần của tác dụng thần kỳ mà thôi. Muốn khám phá hết tác dụng của thần quả thì cần phải phối hợp với bộ công pháp tu luyện kia."
Ha ha ha.
Xem ta lừa gạt các ngươi nè.
Ngày mai từng người một theo ta KEEP đi.
Mọi người đều trừng mắt nhìn thẳng vào Lâm Bắc Thần, vô cùng kinh ngạc, đang cố gắng tiêu hóa nội dung trong lời nói của hắn.
Thần dụ.
Hình như mấy chục năm gần đây, Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đều không hề ban hạ thần dụ.
Ngay cả Nhưỡng tửu chất vấn thiên yêu thích nhất của nàng cũng không thấy nữa.
Không ngờ rằng lại có thể ứng nghiệm trên người tên bại gia ăn chơi trác táng này.
Cái này tìm ai để nói lý đây?
Nếu như lời này nói ra từ miệng của người khác, nhất định sẽ bị coi là kẻ lừa đảo, bị đánh thành đầu lợn.
Nhưng lời mà Lâm Bắc Thần nói...
Dù sao thì mọi người đều tận mắt nhìn thấy hắn có được sức mạnh của Kiếm Chi Chủ Quân, trở thành Thần Quyến Giả, hơn nữa hiệu quả của món cháo trái cây khô vừa rồi, mọi người đều đã tự mình trải nghiệm... Bằng chứng xác thực, hoàn toàn không thể nào nảy sinh nghi ngờ khác.
"Vốn dĩ, ta không nên để lộ bí mật này."
"Tuy nhiên, mọi người đều là những người thân thiết nhất với ta, ân sư của ta, giáo viên của ta, bạn học của ta, bằng hữu của ta, người nhà của ta, Lâm Bắc Thần ta là một tiểu lang quân nổi tiếng chính trực, mỹ nam có phúc cùng hưởng, làm sao có thể tận hưởng một mình chứ?"
"Vì vậy, ta quyết định đóng góp cả thần quả và công pháp, để mọi người cùng nhau tu luyện, cùng nhau tiến bộ!"
Biểu hiện của Lâm đại thiếu rất thần thánh và nghiêm túc, nói năng có khí phách.
Thôi Minh Quỹ liền bị cảm động ngay tại chỗ.
Quá vĩ đại.
Quá trượng nghĩa.
Quá đơn thuần.
Trên đời này có rất ít người được như vậy.
Đó chính là thần quả và công pháp tu luyện do thần minh ban tặng.
Nếu đổi lại là hắn, nhất định sẽ cẩn thận cất giấu kỹ, không nói cho ai biết, rồi từ từ luyện hoá dược tính của thần quả, lợi dụng thần pháp của thần minh âm thầm nâng cao bản thân.
Dù sao thì đây cũng là một chuyện lớn.
Dân thường vô tội, người mang ngọc có tội.
Rất nhiều khi đến cả người thân cũng phải tạm thời che giấu.
Nhưng Lâm Bắc Thần lại thẳng thắn và hào phóng chia sẻ ra như vậy. Đây là loại tinh thần gì chứ?
Có lẽ đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất tại sao Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ lại lựa chọn Lâm Bắc Thần để trở thành Thần Quyến Giả?
Dưới lớp mặt nạ biểu tượng ăn chơi trác táng, ẩn giấu một trái tim trong sáng và ngây thơ?
Cho nên nói, phụ thân đại nhân thực sự sớm đã nhận ra những phẩm chất cao quý của Lâm Bắc Thần, vì vậy mới lựa chọn đứng về phía hắn, cho nên mới bảo mình chủ động tiếp cận Lâm Bắc Thần, để mình tiếp nhận sự hun đúc của người có nhân cách cao quý sao?
Thành chủ đại thiếu được bổ não vô số.
Nhưng những người khác quen thuộc khác của Lâm Bắc Thần, mặc dù cũng có chút cảm động, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Vẫn là Bạch Khâm Vân một lời phá thiên cơ, nói: "Ngươi lại có thể không dùng thần quả để lừa tiền? Lại trực tiếp chia sẻ với chúng ta? Nói rõ trước, công pháp tu luyện có thu phí không?"
Lâm Bắc Thần vô cùng tức giận nói: "Lừa tiền? Tiểu lang quân nghĩa khí như ta đã từng khi nào lừa tiền của người khác chưa?"
"Đàm Cổ Kim."
Sở Ngân ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở một câu.
Tên nhóc nhà ngươi một hơi lừa của người ta 300.000 tiền vàng. Chuyện này ngươi đã quên rồi sao?
Vẻ mặt thần thánh trang nghiêm của Lâm Bắc Thần ngay lập tức sụp đổ, giảo biện nói: "Chuyện của Thần Quyến Giả có thể nói dối được sao? Đó là cứu người ..."
Mọi người nhất thời đều bật cười.
Bầu không khí tràn đầy vui tươi.
Nhưng mọi người vẫn đồng ý với đề nghị của Lâm Bắc Thần.
Dù sao thì chỉ là cùng nhau tu luyện năm ngày mà thôi, không thiệt thòi được gì, cũng không lừa gạt được gì cả.
"Được, bắt đầu từ ngày mai, trước khi mặt trời mọc, mọi người tập hợp ở chỗ ta."
Lâm Bắc Thần phấn khích nói.
Sau đó, hắn kéo Lưu Khải Hải và Phan Nguy Mẫn sang một bên, bắt đầu thương lượng về kế hoạch sử dụng các thành phần quả khô Xích Chu Quả để phối chế một số đan dược hoặc thuốc pha nước bổ khí kiện thể.
"Thần quả quý giá như vậy, người khác có tiền cũng không mua được, trò lại muốn bán kiếm tiền ư?"
Hai người Lưu Khải Hải trợn tròn mắt, biểu thị bọn họ không thể nào hiểu nổi mạch não của Lâm Bắc Thần.
"Ân của thần cần được phổ biến rộng rãi cho mọi người. Chúng ta thân là những tín đồ của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, phải truyền bá vinh quang của thần để càng có nhiều người hơn được hưởng phước lành của thần."
Lâm Bắc Thần nhanh chóng đưa mình vào trạng thái gậy thần.
Lưu Khải Hải và Phan Nguy Mẫn bốn mắt nhìn nhau, với biểu hiện ta sớm đã nhìn thấu tâm can tỳ phế thận của ngươi, không hề có chút cảm động, nói: "Chuyện này có thể thao tác một chút, trò lấy ra một ít mẫu thần quả, chúng ta nghiên cứu một chút.”
Lâm Bắc Thần cẩn thận lấy ra một miếng trái cây khô có kích thước bằng đầu móng tay cái của trẻ con.
"Chính là cái này sao?"
Hai người còn tưởng rằng vẻ ngoài của thần quả là một tuyệt phẩm dị sắc rực rỡ nào đó, ai mà biết lại giống như đậu hủ thối khô đét.