“Nhưng mà, ngươi đã thức tỉnh thuộc tính Huyền khí một lần rồi, muốn thức tỉnh lần nữa thì rất khó.”
Câu nói của Kiếm Chi Chủ Quân làm trong lòng Lâm Bắc Thần chợt lạnh, nhưng hắn cũng ngay lập tức nhận ra, ‘rất khó’ cũng không phải là ‘không thể’.
“Xin thần thương xót.” Hắn vội vàng thành kính cầu nguyện.
Kiếm Chi Chủ Quân im lặng, sau đó, một chuyện quỷ dị xảy ra.
Tượng thần Kiếm Chi Chủ Quân vốn chỉ phát ra năng lượng không chút nào dao động thì giờ đột nhiên thật sự ‘sống’, mở mắt, ánh mắt giống với ánh trăng nhàn nhạt, rơi vào trên người Lâm Bắc Thần, giống như máy quét, muốn nhìn Lâm Bắc Thần từ trong ra ngoài.
Lâm Bắc Thần sởn tóc gáy, bí mật xuyên không cùng với điện thoại di động sẽ không bị phát hiện chứ? Hắn bỗng trở nên căng thẳng.
“Có một vật không tầm thường trên người ngươi, từ đâu có được nó?” Giọng nói của Kiếm Chi Chủ Quân vang lên rõ ràng bên tai Lâm Bắc Thần.
Hỏng bét, nàng phát hiện ra điện thoại di động rồi?
Đậu xanh, quá bất cẩn.
Dù sao cũng là một trong số những vị thần vĩ đại trong Thần giới, không thể so với thứ nữ thần thực tập vô danh không có đạo đức như Kiếm Tuyết Vô Danh được, bị mắt thần của nàng đảo qua một cái thì bí mật lập tức đã bị lộ.
Làm sao bây giờ? Chạy trốn? Hay là lấy điện thoại ra?
Ngay lúc Lâm Bắc Thần còn đang do dự thì nghe thấy giọng nói của Kiếm Chi Chủ Quân lại vang lên: “Ngươi lại có Xích Chu Quả của Thần giới... thứ này cũng không tầm thường, có lẽ có thể giúp ngươi thức tỉnh thuộc tính Huyền khí, ngươi lấy nó bỏ vào đĩa cống phẩm đi.”
Hả? Xích Chu Quả? Đó là thứ gì?
Tối qua ta có ăn Tử Kim Tỏa Dương, buổi sáng uống sữa đậu nành, buổi trưa ăn chân sau của Tật Hành Thú nướng cùng cơm chiên tôm biển... Xích Chu Quả đâu ra, còn là vật phi thường của Thần giới? Lâm Bắc Thần có chút mơ hồ.
Nhưng nháy mắt hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, lấy hộp đen mở ra, ‘quả táo’ bên trong kia màu đỏ tươi, tỏa ra mùi trái cây sảng khoái thấm cả ruột gan, đây chính là lễ vật miễn phí mà Kiếm Tuyết Vô Danh đưa.
“Là cái này sao?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy, đây chính là Xích Chu Quả.” Kiếm Chi Chủ Quân giọng điệu ngạc nhiên nói: “Đây là thứ đặc biệt của Thần giới, là một loại thần dược rất có giá trị trong Thần giới, vậy mà ngươi lại có được? Ngươi lấy ở đâu ra vậy?”
Lâm Bắc Thần đang muốn nói ra, nhưng lại nghe Kiếm Chi Chủ Quân như đang nghĩ tới gì đó, thấp giọng nói: “Ta biết, nhất định là Kiếm Tuyết Vô Danh đưa cho ngươi đúng không, nữ thần thực tập nhỏ bé này là thật lòng với ngươi, lần trước, vì mời ta ra tay giúp ngươi mà hy sinh rất lớn... được rồi, nể mặt tình cảm của nàng, ngươi đặt Xích Chu Quả vào đĩa cống phẩm đi, ta giúp ngươi thức tỉnh thuộc tính Huyền khí.”
Hả?
Lâm Bắc Thần mơ hồ đặt ‘quả táo’ lên đĩa.
Chẳng lẽ ta trách nhầm Kiếm Tuyết Vô Danh rồi? Nàng vì giúp ta mà thật sự đã phí hết tâm tư ư? Quả táo nhỏ này giá trị như thế, vậy mà nàng thu ta một chút xíu phí mở hộp, chẳng lẽ là ta lời?
Chà chà chà.
Lâm Bắc Thần cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc này, nhìn về phía đĩa cống phẩm, trong Xích Chu Qủa có từng sợi quang diễm màu đỏ, tác ra lơ lửng trên không trung, bay về phía Lâm Bắc Thần, lập tức hòa vào thân thể của hắn.
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi, ngay lập tức trong cơ thể khó mà áp chế được nhiệt độ, nhất thời ở khắp mọi nơi bộc phát từ từng lỗ chân lông, từng tế bào, sau đó nhấn chìm hắn.
Nóng! Nóng quá! Cổ họng Lâm Bắc Thần phát ra tiếng gầm, sau đó cả người hắn ầm một tiếng, phát hỏa rồi.
‘Lửa’ ở đây không phải là tính từ, mà là danh từ.
Là lửa thật, lửa đang cháy.
Ngọn lửa màu đỏ cam giống như một tình nhân nóng bỏng, cả người của Lâm Bắc Thần trong phút chốc bị nó quấn lấy, hắn giống như một ngọn đuốc hình người, vù vù bắt đầu bùng cháy.
“Phù phù...”
“Mẹ nó, lửa cháy rồi, mau dập lửa.” Lâm Bắc Thần bật dậy, vừa hét vừa dùng miệng thổi.
Nhưng mà thổi ở đâu bây giờ? Ngọn lửa bập bùng, chập chờn rồi càng lúc càng cháy to.
“Thần của ta, cứu...A?”
Hắn hét lên, nhưng trong nháy mắt chợt phản ứng lại. Đợi đã? Hình như không đau?
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay, ngực, bụng, đùi và hai chân của mình, tất cả đều được bao bọc trong ngọn lửa. Nhưng ngoài quần áo trên người ra, ngay cả lông ngực, lông tay, lông xxx cùng lông chân đều không bị cháy.
Sự nóng bức lúc đầu cũng dần dần thích ứng được, ngay cả khi được bao bọc trong ngọn lửa, nhưng lại không có cảm giác đau đớn khi bị lửa thiêu như trong tưởng tượng.
Thật sự không đau, chuyện này là sao? Lâm Bắc Thần ngẩn ra, sau đó cũng phản ứng lại.
Thức tỉnh Huyền khí! Ta lại thức tỉnh Huyền khí rồi?
Nhưng khác với lúc thức tỉnh thuộc tính hệ thủy, lần này thức tỉnh hệ thật bất ngờ... thuộc tính hệ hỏa!
Còn có thể như vậy sao?
Dù Lâm Bắc Thần chỉ là một tên học dốt nhưng mà hắn cũng biết một đạo lý. Võ giả thức tỉnh thuộc tính Huyền khí cũng không phải chơi cò quay như ở Nga, chuyển tới Huyền khí gì thì chính là Huyền khí đó, mà dựa vào thuộc tính Tiên Thiên thân thể hắn.
Nói cách khác là do trời định, trời cao quyết định, có lớn hay không? Đương nhiên là lớn, hơn nữa còn là lớn nhất.
Cho nên nói đi cũng phải nói lại, một người lần đầu tiên thức tỉnh thuộc tính Huyền khí gì thì lần thứ hai... nếu như người đó cũng giống như hắn có cơ hội thức tỉnh Huyền khí lần thứ hai, thì nhất định cũng sẽ thức tỉnh thuộc tính Huyền khí giống như trước.
Nhưng bây giờ, tại sao lần thứ hai thức tỉnh lại là thuộc tính hỏa diễm?
Có một câu gọi là thủy hỏa bất dung, đây là hai loại thuộc tính hoàn toàn khác biệt.
Liệu thuộc tính thể chất của một người có thể có sự thay đổi lớn như vậy trong một khoảng thời gian ngắn không?