Một đêm này.
Tiếng tru tréo của Tiêu Bính Cam vang lên đến khi trời sáng, mãi cho đến khi kết thúc bữa sáng hắn mới vỗ cái bụng bự như mang thai tháng thứ mười, hài lòng rời đi, quay về trường để học.
“Đệ đệ, trong khoảng thời gian này phải chăm chỉ tu luyện. Một khi có chuyện gì phải đến tìm ca ca, đừng ngại đấy, cứ coi như ca ca ruột của ngươi, mẹ ngươi chính là mẹ ta, nếu như ngươi có chuyện gì ca ca nhất định nuôi mẹ ngươi... phi, phụng dưỡng mẹ ngươi.”
Những lời của Lâm Bắc Thần rất chân thành, ân cần dặn dò.
“Ừm... ca ca, sao ta lại có cảm giác như ngươi đang trù yểu ta vậy?” Tiêu Bính Cam đi tới cửa viện, cảm thấy mông mình có chút ớn lạnh.
“Đừng so đo tiểu tiết, chủ yếu là lĩnh hội được tâm ý của ca ca.” Lâm Bắc Thần sửa lại.
Tiêu Bính Cam gật đầu trong nước mắt nói: “Ca ca, đệ đệ biết rồi, ta lớn như vậy, trừ mẹ ta ra cho tới bây giờ chưa ai đối xử tốt với ta như ca ca, ngươi yên tâm, điều đệ đệ làm tốt nhất chính là da mặt dày, sau này ta sẽ xem trúc viện là nhà của mình...”
Nói xong liền rời đi.
Lâm Bắc Thần đứng ở cửa, suy nghĩ nửa ngày. Không đúng.
Ý của ta là, nếu có vấn đề gì xảy ra trong quá trình tu luyện, tẩu hỏa nhập ma bán thân bất toại gì đó thì nhất định phải nhanh chóng trở lại, có thể cứu được thì sẽ cứu, nếu như không cứu được, thì cũng có thể trước lúc đi đời nói nói được gì đó, bản thân cũng tránh được sét đánh, nhưng tên này hình như muốn nói... hắn sẽ không ngày ngày ba bữa tới ăn bám đấy chứ?
...
Thần điện Vân Mộng thành.
Lâm Bắc Thần đi cùng Đinh Tam Thạch tới thần điện cầu nguyện, sư phụ đại nhân không biết lấy ở đâu ra một huyền thạch to bằng nắm đấm, đặt nó vào khay hiến tế.
Lâm Bắc Thân suy nghĩ một chút, lấy ra một kim tệ cũng đặt nó vào khay. Trên đời này có ai lần thứ hai thức tỉnh Huyền khí không? Hắn không biết, nếu không có vậy thì hắn là người đầu tiên vậy.
Đoán chừng Kiếm Chi Quân Chủ cũng là lần đầu tiên, hy vọng có thể hợp tác tốt. Lâm Bắc Thần quỳ trước tượng thần, bộ dạng thành kính.
Tượng thần Kiếm Chi Chủ Quân trong thần điện, là bức tượng tinh xảo và quý giá nhất ở Vân Mộng thành, được cho là được tạc bằng những vật liệu cực kỳ đặc biệt, nó cũng nhận được sự thờ cúng và cầu nguyện của vô số tín đồ, giữ sự tín ngưỡng cả đời, cho nên mới có lực lượng thần bí, đã từng có người đại năng lực của thần điện lấy tượng thần này làm môi giới, thật sự thông qua Thiên giới.
Nhắc mới nhớ, lần trước Lâm Bắc Thần biết cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh vẫn còn ở trong tòa thần điện này, ngồi trước mặt tượng thần, lúc đầu hắn nghi Kiếm Tuyết Vô Danh chính là Kiếm Chi Chủ Quân, nhưng về sau chứng thực, tuyệt đối không phải.
Lâm Bắc Thần quỳ trước tượng thần, cẩn thận cảm nhận mọi thứ xung quanh, chốc lát sau có một hiện tượng bất ngờ xuất hiện.
“Ngươi lại tới à?”
Một giọng nói tràn đầy uy nghiêm cùng xa lạ vang lên bên tai Lâm Bắc Thần.
Trong lòng hắn hơi kinh hãi, mở mắt lặng lẽ nhìn sang một bên, chỉ thấy sư phụ Đinh Tam Thạch vẫn đang cầu nguyện như cũ, vẫn nhắm mắt, sắc mặt không thay đổi, rõ ràng là không nghe thấy giọng nói này.
Chẳng lẽ là...
Trong lòng Lâm Bắc Thần nghĩ ra một ý tưởng to gan, hắn nhìn về phía đĩa cống phẩm.
Lại nhìn thấy bên trông huyền thạch có từng sợi từng sợi mà mắt thường không thể nhìn thấy đang lưu chuyển ra, như thể đó là làn khói xanh tỏa ra khi hương được đốt lên, bay về phía mũi miệng của Kiếm Chi Chủ Quân.
Dưới trạng thái tượng thần này của Kiếm Chi Chủ Quân, bề mặt toát ra một thứ ánh sáng chập chờn như không có bất kỳ dao động năng lượng nào, tựa như là vật sống, nếu như đang nhắm mắt chắc chắn sẽ không nhận ra bất kỳ manh mối nào.
“Làm càn, dám nhìn thẳng vào thần thể của ta à?” Âm thanh quở trách mà uy nghiêm lại vang lên bên tai Lâm Bắc Thần.
Không sai, lần này không sai, là bổn tôn của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ. Lâm Bắc Thần nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám làm bộ làm tịch nữa.
Hắn nghiêm túc cầu nguyện: “Thần vĩ đại của ta, tín đồ Thần Quyến Giả trung thành với ngài, Lâm Bắc Thần, nhờ không bỏ miện hạ, mười lăm ngày trước mượn lực nhập thân ở quảng trường thần điện, hôm nay đặc biệt tới đây để dâng cống phẩm, chỉ mong muốn thần thọ dữ thiên tề, thống nhất Thần giới, vạn thọ vô cương...”
“Là vậy sao.” Âm thanh của Kiếm Chi Chủ Quân nhẹ nhàng hơn chút.
“Này, ngươi là Thần Quyến Giả, tại sao lại tu luyện được Huyền khí lực tự nhiên?”
Không hổ là đại thần của Thần giới, chớp mắt đã phát hiện ra trạng thái năng lượng trong cơ thể Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần vội vàng tranh thủ thời cơ, thuận nước đẩy thuyền, nói: “Chuyện này tín đồ cũng khó hiểu, nên đặc biệt tới cầu xin miện hạ chí tôn vô thượng toàn năng giúp ta thức tỉnh thuộc tính Huyền khí.”
“Ta đã cảm thấy từng tia thần tính ở trên người ngươi, ngươi nghiên cứu thần đạo điển tịch vài ngày rồi, sao không tu luyện thần thuật, giúp ta truyền bá tín ngưỡng mà lại lựa chọn thức tỉnh Huyền khí lực tự nhiên chứ?”
Cũng không biết là do nhận ra thân phận Thần Quyến Giả của Lâm Bắc Thần hay là nguyên nhân khác, mà trong giọng nói của Kiếm Chi Chủ Quân đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lâm Bắc Thần nói: “Thời gian tín đồ đọc và tìm hiểu thần đạo điển tịch vẫn còn ngắn, không thể tu luyện thần thuật, mà trong cuộc sống gặp rất nhiều phiền toái, cần phải có sức mạnh tự vệ, xin đại thần chí cao vô thượng thương xót và nhân từ giúp ta thức tỉnh thuộc tính Huyền khí, tín đồ nguyện ý dâng lên mười... hai mươi tiền vàng.” Nói xong lấy ra mười chín tiền vàng muốn bỏ vào đĩa cống phẩm.
“Không cần.” Kiếm Chi Chủ Quân nói: “Vàng, bạc, tiền tệ và những vật thô tục của phàm thế chẳng có ích lợi gì với ta.”
Lâm Bắc Thần nghe xong, trong lòng kích động.
Nhìn xem, đây mới chân chính là đại thần mà người ta sùng bái chứ.
Lần nữa khẳng định, Kiếm Tuyết Vô Danh tuyệt đối không phải là Kiếm Chi Chủ Quân.
Không giống như cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh kia, làm gì cũng không được mà lừa tiền là nhất, suốt ngày cắm đầu vào đống tiền, chỉ nhận tiền vàng không nhận tình cảm, thật là vô sỉ hèn hạ.