Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 490: Chết chưa hết tội




Mà Đàm Cổ Kim nghe vậy biểu cảm luôn cố gắng duy trì cuối cùng cũng khó mà kiềm nổi sự kinh ngạc.

Ngô Thượng Ngôn ở bên cạnh theo bản năng lấy cái hộp sơn mài đựng đầu người từ trong kho bảo vật.

Vị cường giả cấp võ sư đỉnh phong hai tay có thể vững vàng cầm lấy Nhiễm Huyết kiếm chém giết ngàn người, giờ đây lại chẳng bê nổi một cái hộp nhỏ nhoi, run rẩy không ngừng.

“Mở ra.” Đàm Cổ Kim hét lên.

Ông ta không tin.

Ông ta không tin cái đầu này sẽ có vấn đề.

Cái đầu này được hơn mười chuyên gia của đoàn kiểm tra tỉ mỉ quan sát mấy chục lần, những người quen biết Lâm Bắc Thần cũng đều nhận ra, bất kể ở mặt nào cũng không thể là giả được.

Chính mắt hắn nhìn thấy cái đầu này được cất vào trong hộp. Sao là giả được?

Ngô Thượng Ngôn nghiến răng, ánh mắt mang theo sự sợ hãi tột độ bỗng dưng mở hộp ra.

Sau đó ông ta kinh ngạc bật thốt lên.

Cạch.

Cái hộp rơi xuống đất.

Cái đầu được cất trữ lăn lông lốc ra ngoài.

Nó nhe răng trợn mắt, có điều dung mạo rất rõ ràng. Không phải Lâm Nghị thì là ai đây?

Ngô Thượng Ngôn giống như nhìn thấy quỷ, kinh ngạc khó nói lên lời. Biểu cảm Đàm Cổ Kim chết trân tại chỗ.

Kết quả ông ta không muốn xảy ra nhất đã xảy ra, cái đầu lúc cất là của Lâm Bắc Thần, sao lúc lấy ra lại biến thành Lâm Nghị?

“A...”

Lâm Chấn Nam bỗng dưng hét lên thất thanh, phát ra tiếng kêu chỉ khi có con trai mất mới có thể trải nghiệm, ông ta điên cuồng lao ra ôm đầu của

Lâm Nghị vào lòng: “Con trai, con của ta, con không cần vì vi phu đâu, con chết thảm như thế...”

Tiếng kêu thê lương, âm thanh nước mắt chảy.

Có điều tiếng khóc này rơi vào trong tai đám cao thủ đã chứng kiến cảnh tượng sáng nay, chẳng những không cảm thấy bi thương mà lại tràn ngập cảm giác hoang đường dở khóc dở cười.

Bởi vì cái đầu này chính là thứ làm cho Lâm Chấn Nam mừng rỡ như điên. Dân chúng trên quảng trường hiện tại đều không hiểu sao cả.

Đám người nghe xong không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng có vẻ Đàm đại nhân của đoàn điều tra bị thiệt thì phải?

Đám người vui vẻ nhảy tưng tưng.

Lâm Bắc Thần giơ tay lên, mười mấy vòng xoáy màu xanh không cần tiền bay ra ngoài.

Dân chúng vô tội khi nãy bị Dạ Vi Ương đụp bị thương, bị đá nện vào, giờ đây được vòng xoáy xanh quấn lên đầu, trong nháy mắt bọn họ không cảm thấy đau nữa, dưới sự kinh ngạc liền cúi đầu nhìn xuống, phát hiện vết thương kinh khủng kia đang lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy nhanh chóng khép lại.

“Ta đỡ rồi...”

“Không đau nữa.”

“Phép màu! Đây chính là phép màu thật sự!” Người bị thương vô thức kêu lên.

Mà dân chúng xung quanh cũng chấn động vô cùng.

Vô số người theo bản năng hỏi linh hồn của mình: Thiên Ngoại Tà Ma cũng có thể trị bệnh cứu người sao?

Người do người sinh ra.

Yêu do yêu sinh ra.

Người yêu...

Ờ, cho nên người yêu rốt cuộc là người hay yêu?

Đạo lý giống nhau, một tà ma có thể trị thương cho phàm nhân vẫn bị coi là tà ma ư? Có khác biệt gì so với thần chứ?

Trong đầu của rất nhiều thị dân bắt đầu suy xét về vấn đề triết học này.

"Tiểu tạp chủng, ta với ngươi không đội trời chung.”

Lâm Chấn Nam đột ngột đứng lên, giống như một con chó điên, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.

"Thật là vô tình, một tiếng trước ông vẫn còn không ngừng khen ngợi ta."

Lâm Bắc Thần căm ghét nói.

Hắn bí mật sử dụng Máy Ảnh Ma Thuật để biến khuôn mặt của mình thành Lâm Nghị một lần nữa.

Cảnh tượng này thực sự quá kỳ lạ.

Khuôn mặt anh tuấn vô song đột nhiên trở nên kém đẹp trai như vậy.

Các đường nét trên khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Các thị dân xung quanh ngay lập tức sững sờ.

Lâm Chấn Nam đang ấp ủ lửa giận đồng quy vu tận, nhìn thấy khuôn mặt mà mình hận không thể xé rách kia, đột nhiên biến thành đứa con trai vô cùng thân thuộc của mình, cảm xúc dao động kịch liệt khiến ông ta trực tiếp phun ra một ngụm máu già......

"A phụt..."

Sau đó, ông ta lại vô thức nhìn vào cái đầu trong vòng tay mình.

"A......"

Ông ta lại hét lên, giống như phỏng tay, ném cái đầu này đi.

Bởi vì nó lại biến thành dáng vẻ của Lâm Bắc Thần.

Tuy nhiên, khi Lâm Chấn Nam lại lần nữa mở mắt ra và nhìn về phía đối diện, ông ta phát hiện ra khuôn mặt của Lâm Bắc Thần đã trở lại tướng mạo ban đầu.

Còn cái đầu ném trên mặt đất cũng biến lại thành dáng vẻ của Lâm Nghị. Hiểu rồi.

Hiểu hết cả rồi.

Nhãn cầu của Đàm Cổ Kim, Ngô Thượng Ngôn và Bạch Hải Cầm gần như nổ tung ngay tại chỗ.

Trên đời này, còn có loại bí thuật này ư?

Niệm một cái, dung mạo liền trao đổi?

Đây là thủ đoạn gì vậy?

"Cho nên... chủ nhân thực sự của cái đầu thứ nhất biến mất trong hộp là Quan Phi Độ, có đúng không?"

Trong đầu của Đàm Cổ Kim, từng tia sáng vút qua. Trong chốc lát, ông ta đã hiểu được tất cả chân tướng. "Vận khí của hắn không tốt."

Lâm Bắc Thần gật đầu thừa nhận, nói: "Hơn nữa cũng đáng đời thôi. Một khi đắc chí, liền điên cuồng sát hại đồng bào Vân Mộng, biết rõ những bạn học và giáo viên kia không có bất cứ quan hệ gì với ta, lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, phát tiết tư dục, vu oan cho người vô tội là đồng đảng của tà ma, loại này...chết chưa hết tội.”