Dạ Vi Ương quay đầu lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Không phải Lâm Bắc Thần thì là ai?
Nụ cười sáng chói nở nụ trên khuôn mặt trứng ngỗng vô cùng đơn thuần của thiếu nữ tế tư.
Nàng đang muốn hỏi gì đó thì Lâm Bắc Thần lắc mỉm cười lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng búng một cái.
Tám kiếm quang hệ thủy màu xanh lóe lên rơi vào đám lửa quanh tám trụ
hỏa.
Trong nháy mắt, ngọn lửa vốn bốc cao ba, bốn mét lập tức bị dập tắt.
Đám người Sở Ngân bị cố định trên Hoả Hình Trụ chợt thấy cảm giác đau đớn biến mất, bọn họ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn theo kiếm quang màu xanh kia nhất thời ngây ngốc.
Khi Nhạc Hồng Tuyết nhìn thấy Lâm Bắc Thần trong lòng rất vui.
Nhưng sau đó, bỗng nhiên hắn ý thức được gì đó, cao giọng hét lên: “Ca, mau chạy... mau đi đi...”
......
Lãnh địa cho thuê của Hải tộc.
Trên hòn đảo nhỏ.
Trông thấy Lâm Bắc Thần đột nhiên xuất hiện trên quảng trường Thần Điện thông qua màn hình Huyền Tinh, Mễ Như Yên lập tức đơ người.
“Hắn điên rồi sao?”
Từ khi Lâm Bắc Thần rời đi đã qua một đêm.
Nàng ở lại trang viên này đứng ngồi không yên, chưa từng nhắm mắt nghỉ ngơi lúc nào.
Mễ Như Yên lo lắng cho người nhà nàng, cũng lo lắng cho Lâm Bắc Thần.
Nếu như không phải bởi vì đồng ý với Lâm Bắc Thần tuyệt đối không thể ra ngoài gây rối, nếu không phải trong lòng có một loại tín nhiệm gần như mê tín với Lâm Bắc Thần, nếu như không phải lý trí liên tục nói cho nàng biết ra ngoài cũng là chuốc thêm phiền phức...
Nếu không phải vì những chuyện đó thì Mễ Như Yên sớm đã không chịu nổi.
Cũng may việc mà Lâm Bắc Thần đáp ứng nàng đều đã làm được.
Đó chính là người nhà của Mễ gia vẫn chưa bị công khai xử tử.
Mặc dù không biết Lâm Bắc Thần làm cái gì, nhưng rất rõ ràng, hắn thật sự đã thay đổi một số chuyện.
Chỉ là trước khi mọi việc phát sinh ở quảng trường khiến Mễ Như Yên vừa hy vọng vừa thất vọng, nháy mắt khi Đàm Cổ Kim xuất hiện, Mễ Như Yên gần như rơi vào trong tuyệt vọng.
Loại tuyệt vọng này điên cuồng lên men và chồng chất lên nhau theo việc Lâm Bắc Thần không có dấu hiệu xuất hiện, cuối cùng giống như một trận tuyết nở bỗng dưng sụp đổ, hoàn toàn đập tan tia may mắn cuối cùng trong lòng Mễ Như Yên.
Bởi vì dù ở bất kỳ phương diện nào thì Lâm Bắc Thần cũng không có khả năng xoay chuyển tình thế.
Hắn chuẩn bị đi chết thì có.
Trong đầu Mễ Như Yên chỉ nảy ra mỗi suy nghĩ này.
Lý trí gì đó đều tan thành mây khói.
Mễ Như Yên xoay người giống như bị điên lao ra khỏi phòng khách.
Nhưng hai cường giả của Hải tộc lại xuất hiện ngăn cản nàng.
“Đại nhân có lệnh, cho dù xảy ra chuyện gì thì cô nương cũng không thể rời khỏi nơi này.”
Một cường giả cao to bên hai gò má còn giữ mang cá màu xanh lạnh lùng nói. “Ta muốn gặp Hải đại nhân.” Mễ Như Yên gào thét.
Cường giả của Hải tộc mặt không cảm xúc nói: “Đại nhân đã rời khỏi đây.”
Cùng lúc đó, trong không trung cách đó ba bốn dặm, thân ảnh của Hải lão nhân hóa thành một đạo ánh sáng bắn về phía quảng trường Thần Điện ở Vân Mộng thành.
“Thằng nhóc này thật sự điên rồi?” Ông ta tức giận đến mức bộ râu cũng run rẩy.
......
Ngô Thượng Ngôn ngơ ngác.
Ông ta không tin nổi vào trước mắt mình.
Lâm Bắc Thần? Sao lại nhảy ra một Lâm Bắc Thần còn sống vậy?
Cái đầu của thiếu niên kia không phải đang được cất trong cái hộp trên người mình sao?
Ông ta vô thức nhìn về Đàm Cổ Kim.
Đàm Cổ Kim còn chấn động hơn cả ông ta.
Hai cái đầu người trước đó rốt cuộc là sao?
Tên nhóc trước mặt này rốt cuộc là thật hay giả?
Một loại cảm giác không tốt mãnh liệt tràn ra từ trong lòng Đàm Cổ Kim, gần như bao phủ cả người hắn.
Bạch Hải Cầm cũng như thế.
Vừa nãy tám kiếm tiên màu xanh kia nhanh chóng hủy diệt ngọn lửa của Hoả Hình Trụ, nhìn trông có vẻ bình thường nhưng thật ra lực lượng kiếm đạo trong đó khiến cho trái tim Bạch Hải Cầm dậy sóng.
Hắn cảm thấy một loại ý chí kiếm đạo chưa từng được lĩnh hội.
Nó giống như một loại lĩnh vực nằm ngoài những gì phàm nhân có thể đạt
được.
Lực lượng như này sao lại xuất hiện trên người Lâm Bắc Thần chứ?
Da đầu Bạch Hải Cầm tê dại.
“Ha ha, sao thế? Đàm đại nhân, mới cách một ngày, vẫn là quảng trường Thần Điện mà ngươi đã không quen biết ta sao?”
Thiếu niên tách khỏi đám người, chậm rãi bước ra.
Trên khuôn mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên, có điều sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa sát khí bừng bừng.
“Ngươi là ai?”
Người đầu tiên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này là Lâm Chấn Nam.
Vị chủ nhân mới của Chiến Thiên Hầu Phủ lao ra từ sau lưng Đàm Cổ Kim, hét lên như điên dại: “Ngươi không phải Lâm Bắc Thần, ngươi... sao ngươi lại giả mạo hắn, Lâm Bắc Thần thật sự đã chết rồi, bị con trai Lâm Nghị ta giết chết, đầu người còn ở trong tay Đàm đại nhân, ngươi giả mạo hắn... ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Lâm Nghị sao?” Lâm Bắc Thần cười nói: “Ngươi không nói tý thì ta cũng quên.”
Hắn ra vẻ giật mình vỗ vỗ đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Đàm Cổ Kim, từ tốn nói: “Sáng nay ta đã giết một người tên Lâm Nghị, còn tặng đầu của hắn cho Đàm đại nhân làm lễ vật, lúc đó Đàm đại nhân vô cùng vui mừng, liên tục nói Lâm Nghị có duyên với ông ta, còn không để ý ta nhiều lần từ chối, nhất định phải tặng cho ta một tấm thẻ Huyền Tinh màu đen của Thiên Kiếm sơn trang, chậc chậc, đúng là nhiệt tình mà, ta chỉ đành nhận nó thôi!”
Lâm Chấn Nam ngơ ngác.
“Ngươi nói láo.” Ông ta giống như ý thức được gì đó.
Tức giận cực đội khiến cả người ông ta phát run.