Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 474: Cùng ta nói nào, quả cà!




Tuy chỉ có ba chữ nhưng giọng nói này quá quen thuộc khiến trong lòng Quan Phi Độ run run, ngay lập tức nỗi sợ hãi nhấn chìm hắn như nước đá, trong nháy mắt tiếp theo hắn đã phản ứng lại.

Không đúng, hiện giờ ta căn bản không cần sợ.

Hắn quay đầu lại, quả nhiên thấy được người kia, lập tức lạnh lùng nói: “Lâm Bắc Thần, vậy mà ngươi dám...”

“Bảo bối, đừng nói nữa, nhìn qua đây... Nào, nói theo ta... quả cà!”

Lâm Bắc Thần xuất hiện cách đó năm mét, hai tay bày ra một tư thế kì quái, sau đó trong không khí truyền đến một tiếng ‘tách tách’.

Máy ảnh ma thuật lập tức chụp được hình ảnh.

Ngay sau đó, hai cao thủ của đoàn điều tra mới kịp phản ứng lại, rút kiếm và lao về phía Lâm Bắc Thần. Nhưng mới vọt tới nửa đường, chân của hai người bỗng nhiên mềm nhũn, trước mắt biến thành màu đen, trực tiếp ngã xuống.

“Mê dược.”

“Đê tiện.”

Hai vị cao thủ cảnh giới võ sư cấp hai sắc mặt kinh hãi ngã nhào xuống đất.

Thân hình Lâm Bắc Thần như điện, nháy mắt đến trước mặt hai người, mỗi người một kiếm, chặt đầu và đâm thủng tim.

Bổ đao thành công.

Thi triển thân pháp một lần nữa, Lâm Bắc Thần nhanh như chớp đến trước mặt Quan Phi Độ, tát một cái.

Còn Quan Phi Độ lúc này khó khăn lắm mới hoàn thành động tác gửi tín hiệu, một kiếm quang đỏ rực bay lên không trung, nổ tung, trong vòng phạm vi vài dặm có thể nhìn thấy.

Ba!

Tiếng tát vang lên.

Quan Phi Độ bị đánh hộc máu bay ngược ra sau. “Ha ha, ngươi xong đời rồi...”

Hắn ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, còn mấy cái răng nhưng vẫn nhe ra cười, điên cuồng chạy ngược ra sau, hét lớn: “Cao thủ đoàn điều tra rất nhanh sẽ tới, không muốn chết thì chạy trốn nhanh đi, có lẽ có thể sống lâu hơn một chút...”

Quan Phi Độ tin chắc rằng nếu Lâm Bắc Thần thông minh thì nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, nếu không, chậm một chút nhất định sẽ bị bắt, nhưng điều mà hắn không ngờ chính là, Lâm Bắc Thần lại cười lạnh đuổi theo hắn.

Quan Phi Độ biến sắc, nói: “Họ Lâm kia, ngươi còn không chạy trốn? Ngươi điên rồi...”

Lâm Bắc Thần đuổi kịp, đá hắn ngã xuống đất, nói: “Chạy trốn? Nếu ta muốn chạy thì tới tìm người làm gì?”

Quan Phi Độ phun ra một ngụm máu, nghe thấy thế liền choáng váng, trong lòng nổi lên một cảm giác không ổn.

Đúng rồi, tên điên này tại sao lại dám lộ diện đến tìm mình?

Răng rắc.

Tiếng xương nứt vang lên, hai chân của hắn đã bị Lâm Bắc Thần trực tiếp đạp gãy.

“A, a....” Quan Phi Độ hét lên, hồn bay phách lạc, kêu rên thảm thiết.

Lâm Bắc Thần lại giẫm lên ngực hắn, lạnh lùng nói: “Đồ chó này, trước đây tha cho ngươi một lần ngươi còn không biết hối cải, còn nối giáo cho giặc, xúc phạm bạn học, thật sự là loại trời sinh phá hoại, hôm nay sẽ tiễn ngươi lên đường, kiếp sau làm người tốt đi.”

Dùng lực dưới chân.

Răng rắc

Xương ngực của Quan Phi Độ vỡ nát.

Miệng hắn phun đầy máu, hoảng sợ cầu xin: “Không, không, bạn học Lâm, đừng giết ta, Lâm Bắc Thần, ngươi không thể giết ta, ta cầu xin ngươi, chúng ta là bạn học, bạn cùng trường...”

“Câu này cũng được người khác cầu xin ngươi nói ra, ngươi có thương xót không?”

Lâm Bắc Thần nhớ lại quá trình phát sóng trực tiếp trên Huyền Tinh, sát khí trong lòng càng lớn hơn, dưới chân càng dùng lực.

Răng rắc.

Nửa lồng ngực của Quan Phi Độ đã bị giẫm nát.

“A...” Hắn thét lên thảm thương.

Khi đang hấp hối, Quan Phi Độ cuối cùng cũng nhìn thấy cao thủ cấp võ sư của đoàn điều ra xuất hiện cách đó năm mươi mét, đang bay tới.

“Ngươi ... ngươi ... ngươi trốn không thoát đâu, ta sẽ cho ngươi chôn cùng...”

Khuôn mặt của Quan Phi Độ đẫm máu, dữ tợn nói.

“Vậy sao?”

Lâm Bắc Thần đột nhiên mỉm cười, hạ giọng nói: “Sợ là làm ngươi thất vọng rồi.”

Khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng khó tin xuất hiện.

Quan Phi Độ không thể tin được nhìn, trên mặt Lâm Bắc Thần có ánh sáng quỷ dị nhàn nhạt loé lên, bộ dạng trong nháy mắt biến thành hắn, lông mi ánh mắt, các đường nét trên khuôn mặt, thậm chí cả màu tóc và con ngươi cũng giống hệt như của hắn.

“Ta bắt được Lâm Bắc Thần rồi... Hắn ở đây.” Hắn nhìn thấy Lâm Bắc Thần đang chỉ vào hắn mà hét lên.

Lúc này, Quan Phi Độ bắt đầu ý thức tan rã, mới nhận ra một điều khác... Hoá ra ngay từ đầu Lâm Bắc Thần đã mặc bộ quần áo giống hệt hắn.

Hắn há miệng muốn nói gì đó.

Vù!

Một đường kiếm quang hiện ra, đầu hắn lăn xuống đất.

Nếu có một cái gương trước mặt, tia ý thức cuối cùng sẽ cho Quan Phi Độ thấy được khuôn mặt của hắn, không biết từ khi nào đã trở nên giống hệt Lâm Bắc Thần.

“Đại nhân, đúng là đầu của Lâm Bắc Thần, hoàn toàn đúng.”

Lâm Chấn Nam nhìn chằm chằm cái đầu trong hộp, cẩn thận xác định một hồi, đưa ra câu trả lời khẳng định, lập tức mừng như điên nói: “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, cuối cùng cũng giải quyết được tên tạp chủng này.”

“Chúc mừng đại nhân.”

“Chúc mừng đại nhân.”

Tất cả cao thủ ở đoàn điều tra đứng xung quanh đồng loạt hành lễ.

Trên mặt Đàm Cổ Kim lộ ra vẻ ý cười như trút được gánh nặng, nói: “Nào nào nào, các ngươi đến xác nhận một chút, nếu không nhầm thì lập tức công bố ra bên ngoài.”

Đám người Lâm Nghị, Đông Phương Chiến đều đến xác nhận, ngay cả Bạch Hải Cầm cũng đến quan sát vài lần, cuối cùng đều có cùng câu trả lời với Lâm Chấn Nam.

“Ha ha, bạn học Quan Phi Độ, ngươi làm tốt lắm.” Đàm Cổ Kim cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt ông ta dừng trên người ‘Quan Phi Độ’, lộ ra vẻ đắc ý.

Quan Phi Độ vội vàng chắp tay hành lễ.

Vẻ mặt khiêm tốn của hắn khi được Đàm Cổ Kim khen một câu, giống như bị kích động, quên cả nói một hai câu nịnh nọt chỉ không ngừng hành lễ.

Đàm Cổ Kim càng nhìn càng vừa lòng, thật là một thiếu niên trung thực và thành thật, lập được công lao như vậy nhưng vẫn không giành công.

“Ha ha, bổn quan nói rồi, nói có thể hỗ trợ bắt được Lâm Bắc Thần sẽ thưởng một trăm ngàn tiền vàng, nhất định phải giữ chữ tín, người đâu...” Đàm Cổ Kim cười vẫy vẫy tay.

Một vị thân vệ bên cạnh vội vàng đưa lên một tấm thẻ Huyền Tinh màu đen.

Lập tức vô số ánh mắt tham lam nóng bỏng đều dừng ở trên tấm thẻ này, ai cũng biết tấm thẻ này có ý nghĩa gì. Một tấm thẻ trong tay là đủ để ngay lập tức trở thành một trong những phú hào lớn nhất Vân Mộng thành.