“Học trưởng Lâm làm sao vậy?” Mễ Như Yên nhìn Lâm Bắc Thần đột nhiên im lặng, vẻ mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng lại là bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, có chút lo lắng hỏi.
“Ồ, không sao đâu, vừa rồi não hơi có vấn đề.” Lâm Bắc Thần chỉ vào đầu mình.
Dù sao, chỉ cần lúc dùng điện thoại có gì đó không đúng, đều có thể quy về lý do ‘não tàn’, không ai tìm ra được sai sót.
Lâm Bắc Thần theo bản năng dùng ngón giữa xoa vào mi tâm của mình, ba trăm năm mươi vạn vạn tiền vàng, tương đương với
3500000000 nhân dân tệ, đi đâu lấy nhiều tiền như vậy đây?
Trong tài khoản ngân hàng của hắn hiện giờ chỉ còn không quá một vạn sáu ngàn tiền vàng, vốn nghĩ rằng mình đã được xem là người giàu rồi, nhưng mà giờ xem ra, căn bản là trong túi giấu hai cái chốt bằng thép trong túi để lấp đầy mà thôi.
Đi tìm Hải lão nhân mượn? Chưa nói đến việc ông ta có nhiều tiền vàng như vậy không, cho dù có thì bản thân đã quyết định từ chối lời đề nghị rời đi của ông ta, Hải lão nhân cũng không có nghĩa vụ phải cho hắn mượn một số tiền lớn như vậy.
Đi cướp? Tất cả các phú hộ trong thành này cộng lại cũng không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa vào lúc này, tất cả mọi người cảm thấy bất an, hắn chưa chắc có thể đánh bại được đám hộ vệ của phú hào.
Về phần ngân hàng Thiên Kiếm? Thế lực đứng sau còn kinh khủng hơn cả đoàn điều tra.
Lâm Bắc Thần vò đầu bứt tai không nghĩ ra cách hay.
Lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên quét tới màn hình Huyền Tinh, một tia sáng chợt lóe lên trong tâm trí Lâm Bắc Thần
Có rồi!
Hắn nghĩ tới một cách rất biến thái.
“Trò chắc chắn?”
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nghe được quyết định ở lại của Lâm Bắc Thần, Hải lão nhân rất kinh ngạc, lần thứ hai cảnh cáo: “Trò ở lại, không thể làm gì được chỉ có thể chịu chết thôi.”
Lâm Bắc Thần vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không thể đạt được như ý nhưng chỉ cần không thẹn với lòng là được.”
Hải lão nhân dở khóc dở cười: “Tuổi trẻ mà như suy nghĩ như ông già, hơn nữa, tiểu tiện nhân trò làm sao chủ động đi chịu chết, nhất định là có suy nghĩ gì đó đặc biệt, chỉ là ta vẫn phải cảnh cáo trò, mặc dù trò có ý tưởng gì thì xác suất thành công đều là không, vì thế, ta hỏi lại trò một câu, trò... Chắc chắn?”
Mẹ kiếp, hiểu rõ ta như vậy sao?
Trên trán Lâm Bắc Thần như xuất hiện vạch đen vô hình, hắn nghiêm nghị gật đầu nói: “Ừm, ta chắc chắn.”
Nói xong hắn quay đầu lại nhìn Mễ Như Yên nói: “Ngươi ở lại đây đi, đợi tin tức của ta.”
“Không cần ta hỗ trợ sao?” Mễ Như Yên khẩn trương nói.
Lâm Bắc Thần nói: “Không cần, ngươi an toàn và không gặp bất kỳ tai nạn nào chính là sự trợ giúp lớn nhất của ta rồi, yên tâm, người nhà của ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Mễ Như Yên cắn môi, nàng biết thực lực của mình quá yếu, nếu ép buộc ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho Lâm Bắc Thần, vì vậy chỉ có thể mạnh mẽ gật đầu nói: “Ta nghe lời ngươi, nhưng ngươi phải chú ý an toàn nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta cũng tuyệt đối không sống một mình.”
Ơ? Đây là... Thổ lộ sao?
Lâm Bắc Thần sững sờ, cũng không để trong lòng.
Lúc này hắn đã hả lòng hả dạ rồi, nói: “Đừng lo, ta sẽ chơi với bọn hắn một chút, cho đám cẩu tạp chủng này một hình phạt không bao giờ quên.”
...
Sở hành chính.
Nhà tù
“Ta cầu xin ngươi, Quan công tử, tha cho Tiểu Tuyết nhà ta được không, nó thật sự không quen Lâm Bắc Thần...”
Phu nhân bộ dạng thướt tha, quỳ xuống đất đau khổ cầu xin, lệ rơi đầy mặt, đây là mẫu thân của Lâm Tuyết Ngâm, hoa khôi của khối chín năm hai của học viện Số 3.
Bình thường cũng là nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu của Vân Mộng thành, hiện giờ lại không thể bảo vệ được con gái của mình, còn phải quỳ gối trước một thiếu niên kém bà hơn hai mươi tuổi, ăn nói khép nép, dáng vẻ cúi đầu, khúm núm cầu xin.
“Ha ha, lúc trước con gái bà rất thân với Lâm Bắc Thần mà.” Quan Phi Độ chế giễu.
“Bọn chúng chỉ là bạn cùng lớp...” Lâm mẫu hai tay khoanh trước ngực cầu xin nói.
Quan Phi Độ chỉ cười không nói.
Lâm phụ ở bên cạnh nhìn thấy thê tử của mình chịu nhục, không nhịn được nói: “Quan Phi Độ, tất cả mọi người đều là người Vân Mộng thành, ta với phụ thân ngươi coi như cũng có quen biết, làm người thì cũng phải giữ lại đường lui cho mình, ngươi hà tất phải gây sự với người khác như thế.”
“Ai dô?”
Quan Phi Độ đứng lên, giễu cợt: “Còn dám ngang ngược trước mặt ta? Người đâu, bắt lão già kia lại đánh thật mạnh cho ta, con gái với Lâm Bắc Thần thông đồng không nhẹ, lão tử cũng tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì.”
Lâm phụ còn muốn phản bác, nhưng lại bị cao thủ của đoàn điều tra xông lên, trực tiếp đánh ngã xuống đất, lập tức mặt bê bết máu, bị lôi sâu vào phòng giam.
“Không không không, Quan công tử, đừng...” Lâm mẫu sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Nhưng Quan Phi Độ không để cho bà ta cơ hội nói bất cứ điều gì, sai người đánh đuổi người phu nhân này ra ngoài. Ngay sau đó, tiếng hét của Lâm phụ vang lên từ sâu trong phòng giam.
Quan Phi Độ cười vui vẻ, lúc này còn chưa đến một ngày mà hắn đã cảm thấy được mùi vị của quyền lực rồi, một suy nghĩ nắm giữ được sinh tử của người khác.
Những người ngày thường cao cao tại thương hiện giờ lại quỳ gối đau khổ cầu xin trước mặt hắn, loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời khiến con người gây nghiện.
Điều đáng tiếc duy nhất là Mộc Tâm Nguyệt cũng là một trong những nhân chứng, được người trong đoàn điều tra bảo vệ nên dù thèm muốn vị công chúa bình dân này rất lâu nhưng vẫn không thể động vào nàng được, nếu không có thể nhân cơ hội này để thực hiện ước nguyện đã ấp ủ từ lâu của hắn.
Tính thời gian, đã tới giờ ăn cơm tối, Quan Phi Độ nghĩ nghĩ, bản thân ở trong phòng giam cả ngày đã buồn chán rồi, nên ra ngoài hóng chút gió thì tốt hơn, vì vậy hắn dẫn theo hai người hộ vệ của đoàn điều tra, rời khỏi phòng giam để tìm một nơi ăn chút gì đó.
Đường phố vắng vẻ, không tiếng động, một bóng người cũng không có, dưới chính sách đàn áp, mỗi người ở Vân Mộng thành đều cảm thấy bất an.
Quan Phi Độ thậm chí đi tìm vào tửu lâu quen thuộc nhưng phát hiện tất cả các quán đều đã đóng cửa, bên trong không còn ai nữa.
Hắn ngược lại cũng không để ý, mang theo hai hộ vệ đi nghênh ngang giữa đường, trong lòng có một loại ảo giác bất khả chiến bại, trong thiên hạ không ai dám chặn hắn.
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau...
“Này, cháu trai.”