Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 469: Tà ma cũng có tốt xấu à?




Càng làm Lâm Bắc Thần không ngờ tới chính là, ngay cả Vương Hinh Dư, Chu Khả Nhi, Tiêu Bính Cam cũng bị liên luỵ.

Mặc dù những người này đều xuất thân từ đại gia tộc ở Vân Mộng thành, có thế lực nhất định, nhưng trước mặt đoàn điều tra Phong Ngữ Hành tỉnh thì cũng không là gì, chỉ miễn cưỡng giữ được chút mặt mũi, không bị tra tấn, nhưng cũng không thể thiếu một ít khổ sở.

Xui xẻo nhất trong đó là Tiêu Bính Cam, tên mập này ở trong trận chiến đoạt cờ đoàn đội nhìn thấy Lâm Bắc Thần thì liên tục kêu ca ca, bây giờ gặp phải trận đòn nặng nhất, cả người bầm tím, mặt mũi bầm dập, tiếng kêu thảm thiết như giết heo liên tục phát ra...

Đồng thời trong phần trực tiếp, trên màn hình Huyền Tinh còn có một đoạn tin vấn, phần thưởng mười ngàn, năm mươi ngàn và một trăm ngàn tiền vàng nhấp nháy, số tiền thưởng khổng lồ này khiến nhiều người có mặt tại tử lâu hô hấp đều dồn dập.

Ngay cả Lâm Bắc Thần lúc này cũng bàng hoàng, hắn suýt chút nữa quyết định tự thú rồi nhận thưởng.

Mễ Như Yên thấy thế liền nắm tay Lâm Bắc Thần chạy ra ngoài, nàng sợ Lâm Bắc Thần nhìn thấy người thân và bạn bè bị tra tấn, không thể kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp bại lộ.

Đi trên đường, trong lòng Lâm Bắc Thần như có một ngọn lửa đang bùng cháy, hắn muốn giết người.

Trên đường ngày thường dòng người đông đúc, lúc này có chút vắng vẻ, dưới bầu không khí nóng bức, rất nhiều cửa hàng ở mặt tiền đều đã đóng cửa hoàn toàn.

“Lâm học trưởng, ngươi đi đi.” Mễ Như Yên đột nhiên nói.

“Hả?” Lâm Bắc Thần kinh ngạc nhìn nàng.

Mễ Như Yên cúi đầu, vừa đi vừa nhìn phiến đá dưới chân, nói: “Bọn chúng đã điên cả rồi, ngay cả cầm thú cũng không bằng, vì muốn bắt ngươi mà không tiếc mọi giá, nếu ngươi rơi vào tay bọn chúng nhất định sẽ chết không chỗ chôn.”

Lâm Bắc Thần im lặng một lúc rồi nói: “Chỉ là nếu ta đi rồi, bọn họ phải làm sao?”

Mễ Như Yên nói: “Cho dù ngươi đứng ra thì bọn họ cũng sẽ không buông tha ta, cũng sẽ không bỏ qua những bạn học cùng giáo viên... Ngươi không cứu được bọn họ cũng sẽ bị liên luỵ đến mình.”

Lâm Bắc Thần nói: “Vậy người nhà của ngươi...”

Mễ Như Yên cười khổ nói: “Chuyện của ta, ta nên tự mình giải quyết, không thể dựa vào người khác.”

Vừa rồi lúc ở trong tửu lâu, nàng đột nhiên hiểu được không thể đem hy vọng của mình uỷ thác trên người Lâm Bắc Thần được, đây không phải vì nghi ngờ nhân phẩm cùng năng lực của Lâm Bắc Thần, mà là nàng ý thức được tình cảnh lúc này của Lâm Bắc Thần so với nàng còn khủng bố đáng sợ hơn gấp ngàn vạn lần.

Đã nghiêm trọng như vậy, làm sao nàng có thể chuyển áp lực của mình sang người hắn lần nữa chứ.

Lâm Bắc Thần không nói, dự định trước đó của hắn quả thật là lợi dụng thuật dịch dung của Máy Ảnh Ma Thuật để chạy trốn.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi cho đến khi sức mạnh được tăng lên đáng kể trong tương lai, bước vào cảnh giới tông sư hoặc là cảnh giới thiên nhân, lúc đó sẽ trở về báo thù, nhưng lúc trong tửu lâu nhìn thấy cảnh người thân và bạn bè bị tra tấn trên màn hình trực tiếp, hắn lại do dự.

Dù không có cảm giác gì đối với thế giới này nhưng những người bạn này cũng là những người sống và tồn tại thực sự bên cạnh Lâm Bắc Thần, bọn họ cùng hắn chia sẻ niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn, cũng cười cũng rơi nước mắt vì cảm xúc của hắn, nếu hắn thật sự đi như thế thì chắc bản thân sẽ hối hận cả đời.

Ngươi lựa chọn trở thành kẻ hèn nhát suốt cả đời hay là làm anh hùng trong một giây?

Lần đầu tiên nghe thấy câu này là khi Lâm Bắc Thần đang xem giải đấu Liên minh Huyền thoại thế giới, hắn thích nhất là người trực tiếp Phương Khối Long, lúc giảng giải trận đấu thế lực hắc ám OMG, câu này dùng để ca ngợi cách sử dụng linh hoạt người đi rừng Kazik, người đã dùng tính mạng của mình để giữ chân kẻ thù, phối hợp với đồng đội chiến đấu một trận chiến kinh điển hồi sinh gay cấn.

Khi đó, Lâm Bắc Thần đã run lên vì phấn khích vì câu nói này.

Mà hiện tại, trong sự rối rắm của việc đi và ở, câu nói này trong tâm trí Lâm Bắc Thần càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng to.

Giống như tiếng chuông, có một lực lượng vô hình không ngừng gõ, phát ra một tiếng chuông dài, mỗi chữ là một tiếng chuông, cuối cùng tạo thành chồng chất tiếng vang, như chuông vàng Đại Lữ, tuyên truyền giác ngộ.

Chỉ là ở lại thì thế nào đây? Với thực lực của bản thân cho dù có quân bài chưa lật hết thì cũng không thay đổi được gì.

“Ngươi có từng nghĩ tới ta thật sự là Thiên Ngoại Tà Ma?” Lâm Bắc Thần thấp giọng nói.

Mễ Như Yên hỏi ngược lại: “Vậy ngươi thật à?”

Lâm Bắc Thần cười khổ: “Ta cảm thấy ta không phải, nhưng bây giờ... Ta cũng không biết nữa.”

Mễ Như Yên im lặng, một lúc sau, nàng cười nói: “Nếu ngươi thật sự là Thiên Ngoại Tà Ma vậy chắc chắn là một con ma tốt.”

Lâm Bắc Thần không khỏi bật cười, nói: “Tà ma cũng có tốt xấu à?”

Mễ Như Yên thản nhiên nói: “Trước đây ta cho rằng tất cả tà ma đều là cực kỳ hung ác, nhưng hiện tại... Nếu ngươi thật sự là tà ma, vậy ta liền nghĩ tà mà cũng chia tốt xấu.”

Lâm Bắc Thần ngẩn người, hắn biết ở đế quốc Bắc Hải, ở Đông Đạo Chân Châu nói được câu như vậy có ý nghĩa gì.

Lâm Bắc Thần im lặng.

Ngay lúc hắn đang im lặng và đang vướng phải một mâu thuẫn cực lớn thì đột nhiên có một bóng người cao lớn trước mặt, chặn đường đi.

Bây giờ là buổi chiều, mặt trời đang ngã về phía tây.

Bóng người này đứng ở giữa đường, thân hình cao lớn đổ bóng dài trên mặt đất, một bóng đen hoàn toàn nuốt trọn thân hình Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần theo bản năng ngừng lại, cảnh giác, bởi vì khí tức của đối phương vô cùng mạnh mẽ, ít nhất là một cường giả cấp đại võ sư.

“Lâm Bắc Thần?”

Đối phương mở miệng, trong giọng nói mang theo vẻ giễu cợt, lập tức đã phát giác ra Lâm Bắc Thần.

Mễ Như Yên trong nháy mắt tóc gáy dựng đứng, cả người thiếu nữ bị cảm giác nguy hiểm bao trùm.