Lời này vừa nói ra, trên quảng trường vốn đã bắt đầu náo loạn, đám người bỗng chốc giống như thuỷ triều sôi sục không cách nào khống chế nổi.
Tạm dừng buổi lễ trao giải Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến? Loại chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.
Nhưng mà, việc phát hiện ra tế đàn thờ phụng Thiên Ngoại Tà Ma trong Chiến Thiên Hầu phủ cũng là một chuyện lớn đủ để chấn động trời đất.
Khung cảnh nhất thời có chút hỗn loạn.
Tần chủ tế lặng lẽ đứng dưới thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân, không có chút phản ứng đối với mọi thứ xung quanh.
"Chờ chút."
Bạch Hải Cầm đột nhiên hét lớn một tiếng, nói: "Lăng thành chủ cứ như vậy mà đi sao?"
Lăng Quân Huyền liếc ông ta một cái thật sâu rồi nói: "Ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Bạch Hải Cầm lớn tiếng nói: "Chiến Thiên Hầu đã là tội nhân của đế quốc, thờ cúng tà ma, tội càng thêm tội. Chiến công lừng lẫy tuyệt thế của ông ta, chắc không phải là nhờ vào sự giúp đỡ của sức mạnh tà ma mới có được đấy chứ? Cái gọi là cha nào con nấy, đây có được coi là một bằng chứng thép đủ để chứng minh Lâm Bắc Thần chính là ma chủng không?"
Đám đông hò hét cảm thán.
Nếu như lời lên án trước đó của Bạch Hải Cầm còn không thể gây được tiếng cộng hưởng và tán đồng của đại đa số mọi người trong quảng trường, thì bây giờ... sức nặng đã khác.
"Ngay cả khi Lăng thành chủ kiên quyết bao che Lâm cho Bắc Thần, trong tình huống này, không lẽ không nên tạm thời bắt giữ nghi phạm Lâm Bắc Thần trước khi điện hạ và các vị đại nhân rời đi, để tránh hắn nhân lúc hỗn loạn mà trốn thoát sao?” Bạch Hải Cầm ngôn từ sáng tỏ chất vấn.
Lăng Quân Huyền cau mày.
Lúc này Lâm Bắc Thần cũng dần dần lấy lại tinh thần.
Đậu xanh.
Lão cha hời lại có thể đào cái hố lớn như vậy trong phủ đệ sao? Rốt cuộc là thật?
Hay là lão cẩu Lâm Chấn Nam kia bày trận hãm hại?
"Ông coi Lâm Bắc Thần ta là loại người gì chứ?"
Hắn lớn tiếng cười lạnh, lời lẽ chính trực nói: "Ta lấy danh nghĩa của Kiếm Chi Chủ Quân mà thề rằng, nhất định sẽ ở lại nơi này, tuyệt đối không bỏ trốn, nếu như phản bội lời thề thì sẽ khiến Lâm Bắc Thần ta hồn phi phách tán.
Con mẹ nó.
Đánh lừa trước đã.
Lát nữa nếu như tình hình không ổn thì lập tức nghĩ cách bỏ trốn.
Cái hố mà lão cha hời đào có hơi lớn, có đồ ngốc mới ở lại đây chờ chết.
Dù sao thì Lâm Bắc Thần sớm đã hồn phi phách tán rồi, ta chẳng qua chỉ tạm thời sống nhờ trong thể xác này mà thôi.
Nhưng mà rất đáng tiếc, lời thề của Lâm Bắc Thần lại không có tác dụng đáng có. Bốn cao thủ của đội điều tra cấp tỉnh phân ra trái phải trước sau, bao vây lấy hắn. Bốn người này đều là tu vi cảnh giới đại võ sư.
Cái gọi là đại võ sư dùng để chỉ một cường giả võ sư cấp sáu trở lên.
Lâm Bắc Thần đã tính toán một chút ở trong lòng, nếu như rút hết các con át chủ bài ra, mình đại khái có thể nghiền áp chính diện một đại võ sư trong khoảng thời gian hai mươi đến ba mươi nhịp thở, còn có thể trốn thoát dưới sự vây đánh của hai đại võ sư, nhưng bốn đại võ sư liên thủ...
Chắc chắn không phải là thứ mà một mình hắn có thể chống đỡ nổi. Chạy cũng chạy không thoát.
Mẹ nó.
Niềm tin giữa người với người đâu rồi chứ?
Ta cũng đã thề thốt rồi.
Hắn rất bất mãn phỉ nhổ.
Thất hoàng tử, Đàm Cổ Kim, Lăng Quân Huyền và những người khác không thể trì hoãn thêm được nữa, lập tức xuất phát đến Chiến Thiên Hầu phủ để điều tra.
Còn Bạch Hải Cầm không cùng đến Chiến Thiên Hầu phủ.
Ông ta ở lại để giám sát Lâm Bắc Thần.
Không khí ở trên quảng trường thần điện rất vi diệu.
Nhiều thị dân bình thường nhìn Lâm Bắc Thần bằng ánh mắt bán tín bán nghi.
Bất luận khi nào, câu kết với Thiên Ngoại Tà Ma đều là chuyện không thể nào tha thứ, đây là tội nghiệt bất kính với thần, khinh nhờn tín ngưỡng của tất cả mọi người, cho dù có là hoàng đế của đế quốc cũng không thể nào chịu đựng được sự lên án như vậy.
"Yên tâm, Thất hoàng tử và Lăng đại nhân nhất định sẽ tra rõ chân tướng sự việc, trả lại công đạo cho ngươi."
Nhạc Hồng Hương ở bên cạnh an ủi.
Lâm Bắc Thần cười cười không nói gì.
Nhạc muội muội, ngươi thật là ngây thơ.
Ta còn không dám đảm bảo rằng lão cha ta đã đào cái hố gì, ngươi lại có thể lạc quan như vậy.
Hàn Bất Phụ nói: "Yên tâm, cho dù là có người đổ tội hãm hại, cũng sẽ có thời khắc nước rạt lòi mặt cỏ.”
Mễ Như Yên nói: "Bọn ta đều có thể làm chứng cho ngươi."
Bạch Khâm Vân gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, ta có thể làm chứng, Tiểu Lâm Tử, ngươi yên tâm, muội muội ta có tiền, cùng lắm thì tới lúc đó bỏ tiền ra chuộc tội cho ngươi."
Lâm Bắc Thần cạn lời một lúc.
Lúc này đừng có mà lợi dụng ta, ta đã đoạt được giải quán quân, vậy mà địa vị còn giảm mạnh, trước đây là Tiểu Bạch Kiểm, bây giờ đã biến thành Tiểu Lâm Tử trong miệng ngươi rồi à? Tiểu Bạch, ngươi được lắm.
Còn Bạch Hải Cầm ở một bên lại liên tục cười lạnh.
Một đám tiểu nhi vô tri, còn muốn làm chứng cho Lâm Bắc Thần? Tới lúc đó, các ngươi ai nấy đều khó bảo vệ mình.
Đám người Sở Ngân trực tiếp bước ra khỏi đám đông, tiến đến đài trao giải, vừa mới tới gần liền bị bốn cao thủ của đội điều tra chặn lại, chỉ đành đứng ở một bên lần lượt nói lời an ủi Lâm Bắc Thần. Còn có các giáo viên và học viên của học viện Số 3 cũng đang hò hét ủng hộ ở phía xa.
Ở phía xa.
Dưới thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân.
Ánh mắt của Tần chủ tế tập trung vào người Lâm Bắc Thần.
Ánh mắt của nàng giống như dòng suối trong veo, không có một chút tạp chất. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Bắc Thần như vậy, ánh mắt dịu dàng.