Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 446: Cái hố mà lão cha đào có hơi lớn đấy




Bạch Hải Cầm cười lạnh nói: "Thế nào? Không lẽ ý của Lăng thành chủ là đệ tử của Bạch Vân thành ta lại có thể thờ phụng tà ma? Nếu là như vậy, ngươi có dám nói lại một lần nữa không?"

Loại hồ ly như Lăng Quân Huyền làm sao có thể mắc bẫy ngôn ngữ này chứ? Ông ta thờ ơ nói: "Lời này là bản thân Bạch đại sư tự nói, bổn thành chủ không có ý này, nhưng độc của tà ma trong cơ thể của Tào Phá Thiên vẫn chưa có kết quả điều tra, ngươi đã ở đây gây náo loạn nghi thức trao giải, gây ồn ào cho thần điện, ngươi có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”

Bạch Hải Cầm ngang nhiên nói: “Chỉ cần có thể chứng minh sự trong sạch cho ái đồ của ta, ta sẵn sàng chịu bất cứ mọi trách nhiệm.”

Nói xong, ông ta quay người về phía đám người Thất hoàng tử và Đàm Cổ Kim nói: "Điện hạ, Đàm đại nhân, đồ nhi của ta đã bị tên tặc tử Lâm Bắc Thần này hãm hại, cho dù các vị không quan tâm đến sự trong sạch của một đệ tử Bạch Vân thành nhỏ bé, nhưng mà chức quán quân của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến trao cho một Thiên Ngoại Tà Ma, chuyện như vậy, các ngài cũng không quan tâm sao?”

Lúc này, quần chúng trên quảng trường đã náo động.

Mặc dù trước đó, biểu hiện của Lâm Bắc Thần đã giành được sự yêu mến của rất nhiều thị dân bình thường, nhưng một khi có dính dáng đến Thiên Ngoại Tà Ma thì không cho phép có bất cứ sự qua loa nào.

Hơn nữa, tình trạng bi thảm của Tào Phá Thiên cùng với sự căm phẫn của Bạch Hải Cầm thực sự khiến mọi người theo bản năng mà đồng cảm.

Thất hoàng tử chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Lâm Bắc Thần, nói: "Bạn học Lâm, ngươi có lời gì muốn nói không?"

Lâm Bắc Thần không chút hoảng sợ, lớn tiếng nói: "Điện hạ minh giám, kẻ trong sạch tự khắc sẽ rõ...... Không phải chính là do đệ tử của ông ta thua ta, không thể nuốt trôi cục tức này sao? Kết quả vị Bạch đại sư kia chó cùng rứt giậu, trực tiếp ăn không nói có, vô cớ vu oan cho người vô tội, thật sự là vừa ngu xuẩn vừa xấu xa.”

"Không sai, đây là vu khống một cách trần trụi."

"Nói người khác là Thiên Ngoại Tà Ma, cầm chứng cứ ra đi.”

"Ta có thể dùng tính mạng của mình ra đảm bảo, bạn học Lâm tuyệt đối không phải là Thiên Ngoại Tà Ma."

Các thành viên của đội vô địch bao gồm Hàn Bất Phụ, Bạch Khâm Vân và Nhạc Hồng Hương đều đồng loạt lên tiếng.

“Bạch Hải Cầm, đệ tử của mình kém cỏi, vậy mà lại đi hãm hại Lâm Bắc Thần. Ngươi thực sự làm mất mặt Bạch Vân thành.” Sở Ngân cũng hét lớn, khuấy động bầu không khí.

Phan Nguy Mẫn cũng không mất thời cơ gào to: "Có phải là vì vụ cá cược sinh tử cho nên sợ rồi không? Muốn dùng thủ đoạn này để chối bỏ vụ cá cược chứ gì? Chơi không nổi thì đừng chơi.”

Tối hôm qua bọn họ đã đi tìm lão hiệu trưởng Lăng Thái Hư, tìm kiếp khắp các đại hoa lâu ở Vân Mộng thành nhưng đều không tìm thấy người, lo lắng cả một đêm, nhìn thấy Bạch Hải Cầm lại có thể không biết xấu hổ vu oan cho Lâm Bắc Thần như vậy, nhất thời đều lo lắng.

Nhiều người dân cũng đã tin tưởng vào Lâm Bắc Thần một lần nữa. Rốt cuộc, vụ cá cược này, rất nhiều người đều có nghe nói đến.

Còn Tào Phá Thiên luôn khiến người ta thấy ghét.

Quan điểm của mọi người về thiện ác đơn giản và dễ hiểu như vậy.

Đàm Cổ Kim cũng nghiêm nghị nói: "Bạch đại sư, ngươi không thể vì đồ đệ của mình bị nhiễm ma khí thì cứ luôn miệng khăng khăng rằng là do Lâm Bắc Thần làm, nếu như ngươi không có chứng cứ nào khác, vậy thì mời lui xuống đi, không được quấy nhiễu nghi thức trao giải.”

Bạch Hải Cầm với vẻ mặt căm phẫn nói: "Ta... Ta..."

Lăng Quân Huyền khá ngạc nhiên.

Đàm Cổ Kim lại có thể nói giúp cho Lâm Bắc Thần ư? Tình huống có hơi khác lạ.

Chính vào lúc này--

"Đại nhân, đại nhân... Ta muốn gặp Đàm đại nhân, ta muốn gặp Thất hoàng tử, ta muốn gặp Tần chủ tế... Mau tránh ra."

Một giọng nói gấp gáp kinh hoảng vang lên.

Chỉ nhìn thấy Lâm Chấn Nam, thân mặc áo choàng gấm đang thở dốc chạy tới, tách ra khỏi đám đông, quỳ phịch xuống trước mặt Thất hoàng tử và Đàm Cổ Kim rồi nói: "Điện hạ, đại nhân, không ... không hay rồi, ta ... ta ở Chiến Thiên Hầu phủ... phát hiện vật... của... tà ma, ta ... "

"Vội vàng hấp tấp, còn ra thể thống gì chứ?"

Đàm Cổ Kim vuốt râu quát: "Đứng lên rồi nói."

Lâm Chấn Nam toàn thân run rẩy nói: "Đại nhân, có chuyện lớn, chuyện lớn... Ngày hôm qua ngài đã ban xuống Chính Lệnh Hàm trả lại Chiến Thiên Hầu phủ cho Lâm Thị nhất mạch của ta. Tiểu nhân cảm kích vạn phần, liền mở cửa phủ ngay trong đêm, dọn dẹp chỉnh đốn, ai mà ngờ rằng khi đang dọn dẹp phủ đệ lại phát hiện một địa cung ở dưới biệt viện có tên là Liên Thành, hơn nữa trong địa cung lại có tế đàn thờ cúng Thiên Ngoại Tà Ma...

Cái gì?

Mọi người xung quanh, nghe vậy đều giật mình.

Người dân bình thường vẫn còn chưa phản ứng.

Nhưng Lăng Quân Huyền, Thất hoàng tử và nhiều quan viên khác ở Vân Mộng thành lại run rẩy trong lòng.

Phát hiện một tế đàn thờ cúng Thiên Ngoại Tà Ma trong Chiến Thiên Hầu phủ sao? "Lâm Chấn Nam, chuyện này là thật chứ?"

Đàm Cổ Kim với giọng nói sắc bén hỏi.

Lâm Chấn Nam run rẩy nói: "Đại nhân, chuyện này chắc chắn là thật, tiểu nhân làm sao dám nói dối chứ? Hiện tại địa cung và tế đàn của Tà Ma đều đang ở trong Chiến Thiên Hầu phủ, đại nhân nhìn qua liền biết thôi.”

Đàm Cổ Kim quay đầu nhìn về phía Thất hoàng tử, nói: "Điện hạ, ngài xem chuyện này..."

Thất hoàng tử với vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Đây là chuyện lớn.” Hắn liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái, sau đó nhìn Lăng Quân Huyền, nói: “Lăng thành chủ, đã xảy ra loại chuyện này, e rằng mọi người trong chúng ta đều phải đi đến Chiến Thiên Hầu phủ điều tra hư thật rồi.”

Lăng Quân Huyền hít thở một hơi thật sâu.

Chuyện làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ?

Trong đầu ông ta hiện lên những chuyện đã xảy ra vừa rồi, từ sự xuất hiện của Bạch Hải Cầm đến sự xuất hiện của Lâm Chấn Nam, toàn bộ quá trình, tất cả thời điểm đều quá chuẩn xác, giống như sớm đã luyện diễn qua một lượt rồi vậy.

Nhưng trong Chiến Thiên Hầu phủ xảy ra một chuyện lớn đủ để đâm phá bầu trời như vậy, ông ta không thể nào bỏ mặc được.

Đặc biệt là tin tức này đã được đưa ra trước mặt rất nhiều thị dân và quá trình phát sóng trực tiếp theo thời gian thực, muốn che đậy cũng không che đậy nổi.

"Được."

Lăng Quân Huyền đã nhanh chóng đưa ra quyết định, bình tĩnh nói: "Đây là việc lớn, nhất định phải làm rõ. Buổi lễ trao giải tạm thời dừng lại... Điện hạ, mời."