Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 440: Ngọn lửa thiêu đốt tất cả




Nam nhân sửng sốt.

Nhưng ông ta lập tức nhả ra một hơi rượu, cười lạnh hung hãn nói: "Thế nào, cánh cứng rồi hả? Còn dám phản kháng cả cha ngươi? Ngươi không nghe lời ta có biết hậu quả sẽ thế nào không? Ha ha, đừng quên, trong cơ thể của nương ngươi có độc, còn thuốc giải vẫn nằm trong tay ta, trừ khi ngươi muốn bà ta chết..."

"Độc trong người của nương ta đâu chỉ có một loại?”

Trên mặt của Mộc Tâm Nguyệt tràn đầy vẻ bi thương.

Nàng chậm rãi xoay người, bước tới trước giường gỗ rồi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt khô héo của nữ nhân trung niên trên giường, giọt nước mắt cuối cùng trên khoé mắt đã rơi xuống, chậm rãi nói: "Nương, con xin lỗi."

Nữ nhân trung niên như thể hiểu ra điều gì đó, trên mặt thoáng qua một tia vui mừng.

"Tiểu Nguyệt Nhi của ta, ta không trách con."

Bà ta nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp trước mặt này, kiệt sức thậm chí đến cả sức lực đưa tay ra chạm vào nữ nhi của mình cũng không có, mỉm cười nói: "Nương cuối cùng đã có thể giải thoát rồi... là nương có lỗi với con, tự làm tự chịu, không thể bảo vệ tốt cho con, để con còn nhỏ như vậy đã phải nhìn thấy quá nhiều điều xấu xa trên thế giới này, để con luôn phải sống trong bùn lầy, mất đi niềm tin vào thế giới... "

Mộc Tâm Nguyệt khẽ lau khô giọt nước mắt cuối cùng.

Nàng ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nữ nhân, lòng bàn tay trượt xuống dưới, vuốt ngực của nữ nhân, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ đi ngủ, nói: "Nương, không đau chút nào đâu, ngủ đi, ngủ đi thì sẽ không còn đau nữa, sẽ không còn đau khổ, cũng không còn phải lo lắng cho con... người phải ngủ thật ngon, chờ khi nào con trả thù cái thế giới bẩn thỉu này đủ rồi thì con sẽ đến tìm người."

Lời nói vừa dứt.

Cót két!

Một âm thanh khẽ vang lên.

Lòng bàn tay của Mộc Tâm Nguyệt đột nhiên bùng phát Huyền khí, trực tiếp làm vỡ nát trái tim của nữ nhân.

Trên chiếc giường gỗ thô sơ, nữ nhân chịu sự dày vò của bệnh tật, trên khuôn mặt lộ ra một tia nhẹ nhõm, vẻ mặt bình thản trở lại, cuối cùng thật sự giống như ngủ say, đột ngột qua đời!

Nam nhân đứng ở cửa hoàn toàn sững sờ. "Ngươi......"

Ông ta chỉ vào Mộc Tâm Nguyệt, theo bản năng muốn mắng chửi một câu gì đó. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng lướt qua trước mắt. Trái tim liền phát lạnh.

Khi nhìn lại, một thanh kiếm đã đâm vào tim ông ta.

Người cầm kiếm là Mộc Tâm Nguyệt.

"Ngươi ... lại có thể ... ngươi giết ... Ta chính là cha của ngươi..." Nam nhân không thể tin nổi nói.

Khi còn trẻ, ông ta cũng là một võ sĩ, chỉ có điều bao nhiêu năm qua hoàn toàn bị tửu sắc đục khoét cơ thể, sống như một ký sinh trùng, khiến ông ta sớm đã mất đi dũng khí bất phục năm đó, càng không ngờ rằng nữ nhi nhẫn nhục chịu đựng này lại thực sự dám ra tay với mình, khi muốn phản kháng đã không kịp nữa rồi.

Mộc Tâm Nguyệt với vẻ mặt bình tĩnh rút trường kiếm ra từng tấc một.

Máu tươi phụt ra, bắn tung tóe trên mặt nàng.

Cảm thấy lạnh giá.

"Ông xứng sao?"

Vẻ mặt của nàng vô cùng lãnh đạm: "Ông xứng với từ ‘cha’ này sao? Ta đã muốn giết tên ác ma như ông từ lâu rồi. Đi đi, trở về thế giới thuộc về ông đi."

Một cước đá thi thể của nam nhân ra khỏi cửa căn nhà gỗ.

Phịch.

Tiếng thi thể rơi xuống, kinh động đến chó hoang trong cơn ngủ say. Mộc Tâm Nguyệt cầm kiếm đi đến bên đống củi.

Nhìn con chó đang nức nở vẫy đuôi với mình, trong mắt nàng lóe lên một chút dịu dàng, nàng đã nuôi nó sáu năm, ngay cả con chó cũng biết quan tâm đến con người, nhưng ông ta thì không.

Đáng tiếc nó là một con có đực.

Đột nhiên, nàng lại vung kiếm giết chết con chó này. Mộc Tâm Nguyệt như trút được gánh nặng.

Nàng ném thi thể của nam nhân vào trong căn nhà gỗ ở giữa, rồi lại ném xác con chó vào căn nhà gỗ bên phải.

Sau đó đồng thời đốt cả ba căn nhà gỗ.

Ba đám lửa hừng hực bùng cháy, nhấn chìm tất cả mọi thứ bên trong.

Nàng lặng lẽ đứng một bên mà nhìn.

Tất cả mọi thứ trong nửa đầu cuộc đời, nàng sẽ cắt đứt hoàn toàn trong ngọn lửa này.

Ác ma, nương và con chó trung thành tuyệt đối kia.

Cho dù là yêu, hận hay là bạn đồng hành, từ thời khắc này trở đi, nàng đều không cần đến nữa.

Gió đêm ập đến.

Lửa mượn thế gió.

Vị trí của sân trong rất hẻo lánh nên cho dù ngọn lửa có bốc cao trong gió đêm cũng không kinh động đến những người xung quanh.

Mộc Tâm Nguyệt rất kiên nhẫn thêm củi.

Đợi đến khi tất cả củi trong viện đều cháy hết, ngọn lửa được dập tắt hoàn toàn, tất cả mọi thứ trong ba ngôi nhà gỗ, bao gồm cả thi thể đều đã bị thiêu rụi thành tro.

Mộc Tâm Nguyệt cầm hành trang sớm đã chuẩn bị xong, chuẩn bị rời đi.

Nàng đã lên kế hoạch và chuẩn bị để rời khỏi Vân Mộng thành, bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi mới, với thân phận mới.

Một hai người chết trong khu ổ chuột, Sở Cảnh Vụ cũng sẽ không phí quá nhiều công sức để điều tra.

Nàng không lo lắng chút nào cả.

Nhưng chính lúc này, sự biến hoá bất ngờ đã xuất hiện.