Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 439: Thoát khỏi ác ma kia




"Tiểu Nguyệt Nhi, trong lòng nương biết rõ, nương sống không được mấy ngày nữa, chờ sau khi nương chết, con rời khỏi nơi này đi, thoát khỏi ác ma kia, sống thật tốt cuộc sống của mình, tìm một nam nhân tốt để gả.." Nữ nhân trung niên thần trí có chút hỗn loạn.

Đôi mắt của Mộc Tâm Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lùng, đồng tử co nhỏ rồi lại phóng to.

Trái tim nàng đột nhiên trở nên cứng rắn, cười lạnh nói: "Nam nhân trong thiên hạ không có ai tốt đẹp. Cho dù con có chết cũng tuyệt đối không gả..."

Lời nói còn chưa dứt.

Bùm!

Cánh cửa của căn nhà gỗ bị đẩy ra một cách thô bạo. Mang theo một mùi rượu buồn nôn bay vào.

"Hả? Tiểu Nguyệt Nhi trở về rồi à."

Một nam nhân với thân hình mập mạp chen vào cửa.

Khi nam nhân trung niên này cười, lộ ra hàm răng ố vàng xấu xí, dùng giọng điệu ra lệnh, trực tiếp duỗi tay ra nói: "Thời gian hẹn định đã hết rồi, mau đưa tiền cho ta. Tối nay vận khí không tốt, lại thua sạch rồi.”

Trái tim của Mộc Tâm Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lùng vô cùng.

Nàng đứng dậy nhìn nam nhân trước mặt, người mà nàng nên gọi là ‘cha’ này, ánh mắt đó giống như đang nhìn một con chó hoang hôi hám đến từ vũng nước bẩn thỉu.

"Hôm nay ta không tiền."

Mộc Tâm Nguyệt chậm rãi nói.

"Không có tiền?"

Vẻ mặt của nam nhân mập mạp ngay lập tức trở nên tức giận, ông ta giơ tay tát vào mặt Mộc Tâm Nguyệt một cái rồi hét lên: "Không có tiền thì ngươi quay về làm gì hả? Lão tử hào hứng quay về lấy tiền. Ngươi lại cho ta kết quả này sao? Tiểu tiện nhân, lão tử nuôi ngươi lớn như vậy có tác dụng gì chứ? Mấy ngày trước ta bảo ngươi đi cùng đại thiếu Tiêu gia, ngươi nhăn nhó không chịu, nói có cách khác có thể kiếm được tiền, ngày hẹn đã đến rồi, ngươi lại nói không có tiền? Không kiếm được tiền, sao ngươi không đi bán đi?"

Ánh trăng xuyên qua kẽ hở trên nóc nhà gỗ, chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp khí khái anh hùng của Mộc Tâm Nguyệt.

Trên khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc toả ra ánh sáng, một dấu tay rõ ràng có thể nhìn thấy được.

Một vệt máu tươi từ khóe miệng của Mộc Tâm Nguyệt tràn ra. Nàng không cảm thấy đau.

Bởi vì đã quen rồi.

Việc bị đánh mắng như vậy đã là chuyện diễn ra thường ngày, kể từ ngày nương bệnh nặng nằm liệt giường, không còn khả năng bảo vệ nàng.

Nam nhân miệng nồng nặc mùi rượu chửi bới.

"Đêm nay lão tử nhất định phải lấy được tiền. Hai tiện nhân các ngươi, chọn một người, ai sẽ đi bán?"

Ông ta chặn cửa căn nhà gỗ lại, giống như một con dã thú phát điên.

Câu nói này ngay lập tức mở ra dòng ký ức của Mộc Tâm Nguyệt.

Khi nàng vẫn còn rất nhỏ, mỗi lần nương vì bảo vệ mình mà bị ác ma này đánh đập, lấy nàng ra làm con bài thương lượng, ép nương nhịn nhục tiếp khách kiếm tiền, nàng không tài nào hiểu nổi, trên thế giới này sao lại có loại nam nhân này tồn tại.

Lòng căm thù của nàng đối với nam nhân đã bắt đầu từ lúc đó, nảy mầm từng chút một.

Rồi những năm tháng sau đó, Mộc Tâm Nguyệt gặp được quá nhiều nam nhân với gương mặt kinh tởm, giống như chó điên, súc sinh bước vào căn nhà gỗ để phát tiết dục vọng, bọn hắn bề ngoài đạo mạo trang nghiêm, một số còn là giáo viên của học viện, nhưng khi cởi bỏ y phục còn bẩn thỉu hèn hạ hơn cả chó mèo hoang ở trong cống rãnh.

Trong một khoảng thời gian rất dài, sự tuyệt vọng và căm hận đối với nam nhân trong lòng của Mộc Tâm Nguyệt không ngừng phát triển mạnh mẽ, sinh trưởng thành một cái cây đại thụ cao chót vót trong thế giới tinh thần của nàng.

Sau đó, nương lao lực quá độ, còn bị nhiễm bệnh, liền nhanh chóng héo úa giống như một bông hoa bị cắt khỏi cành.

Nam nhân này không những không nghĩ cách chữa trị, mà ngược lại còn mất trí vắt kiệt chút giá trị cuối cùng trên cơ thể bà ta, cho đến khi khuôn mặt già đi giống như khô héo, cho dù ác ma này ép bà ta phải đi bán, nhưng cũng không có nam nhân nào muốn mua.

Hai nữ nhân tội nghiệp bắt đầu hoán đổi vị trí cho nhau.

Trước đây, nàng là con bài mà ác ma này dùng để bức ép nương nàng.

Còn bây giờ, người mẹ bệnh tật nằm liệt giường đã trở thành con bài để ông ta uy hiếp nàng.

Để chữa trị cho nương, để cho nương có thể sống tiếp, Mộc Tâm Nguyệt đã phải chịu đựng nhiều đau khổ.

Để không mất thân, nàng đành phải nghĩ mọi cách để có tiền. Từng trộm cắp.

Từng cướp đoạt.

Từng lừa gạt.

Nhưng chưa từng bán thân.

Trong trường, nàng là một công chúa thường dân cao cao tại thượng. Ngoài trường, nàng che mặt và làm tất cả mọi việc trừ bán thân.

Đại thiếu gia Lâm Bắc Thần ăn chơi trác táng trước đây chính là đối tượng bị nàng lừa gạt hút máu.

Không thể không thừa nhận rằng, ít nhất trong khoảng thời gian nàng là bạn gái của Lâm Bắc Thần trên danh nghĩa, nàng mới cảm nhận được một chút thoải mái hiếm có, ít nhất trong cuộc sống khốn khó và bi thảm của nàng, đó là lần duy nhất nàng không gặp phải ác mộng sau khi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cái dạ dày của con ác ma trong nhà này càng ngày càng lớn.

Càng ngày càng đòi nhiều tiền hơn.

Hơn nữa không ngừng thách thức ranh giới cuối cùng của nàng, nhiều lần cố ép nàng làm điều mà nàng không bằng lòng tiếp nhận nhất...Lòng tham và sự bẩn thỉu trong mắt ông ta đã sắp tuôn trào ra.

Tất cả những điều này nên kết thúc rồi.

Mộc Tâm Nguyệt chậm rãi lau đi vệt máu trên khóe miệng.

Suy nghĩ dao động ban đầu bỗng chốc trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mặt này, gằn từng câu từng chữ nói: "Sau này ta sẽ không cho ông dù chỉ một đồng..."