Trên boong tàu, Chu Khả Nhi nhìn thấy số hiệu Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ liền trở nên phấn khích.
“Không ngờ tới đối thủ đầu tiên của chúng ta lại là Lâm Bắc Thần, ha ha, đây đúng là việc vui bất ngờ.” Nàng liếm liếm môi.
Thực lực của Lâm Bắc Thần đúng là rất mạnh, nhưng đồng đội của hắn quả thực rất nát.
Một mình Mễ Như Yên không chống được một đội mạnh, trận chiến này thắng chắc rồi.
“Chu học tỷ, lát nữa chúng ta dùng chiến thuật gì?” Mạc Tân Vũ ở bên cạnh vừa cười vừa hỏi.
“Chiến thuật toàn công toàn thủ.” Chu Khả Nhi không hề do dự xác định chiến thuật, nàng nói: “Lần này chúng ta công hết, năm người lên chấn áp, Tân Vũ đi vây chặt Mễ Như Yên, Trương Ảnh đi giải quyết ba người khác, ba người chúng ta vây công Lâm Bắc Thần, ép cho hắn chết trên chiến hạm không xuống nổi, bọn họ không có cơ hội lên được chiến hạm của chúng ta.”
“Được, ha ha.”
“Trận chiến đầu tiên đã đánh ra phong thái của số hiệu Lăng Chí
Vân chúng ta.”
“Chu học tỷ phong độ ngời ngời.”
Bốn người Lâm Luận, Chương Ảnh, Mạc Tân Vũ và Chu Sướng tràn đầy tự tin, thậm chí có chút đồng tình với Lâm Bắc Thần.
Tên bại gia tử này thực lực đúng là rất mạnh, có điều đầu óc hơi phế, quá đần, bị người ta tính kế đến nước chỉ có thể chọn mấy tên rác rưởi làm đồng đội, quả thật đáng thương.
Gió biển gào thét, sóng biển dập dờn, mong muốn chiến đấu không ngừng tăng vọt.
Hai chiếc chiến hạm nhanh chóng áp sát nhau, cuối cùng khi khoảng cách hai bên chưa tới hai mươi mét liền đồng thời dừng lại.
“Chính là lúc này.” Chu Khả Nhi phong độ ngời ngời rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nàng hét lên: “Xuất kích.”
Tay trái nàng cầm dây thừng mãnh liệt ném đi, móc câu của dây thường vượt qua khoảng cách hai mươi mét rồi móc ngược vào lan can của chiến hạm Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ.
Trong nháy mắt, cả người nàng đã nhảy lên không trung, chân dẫm dây thừng nhanh chóng lao qua đó, bốn đồng bọn khác cũng thi triển thân pháp sít sao bám theo.
Tư thế phóng khoáng, thân hình ưu việt.
“Ha Ha, xuống hết cho ta.” Một tiếng cười khoa trương theo gió
truyền tới.
Chỉ thấy Lâm Bắc Thần đứng trên đài quan sát của cánh buồm
chính, trong tay cầm cung sắt, sau đó bắn liên tung hai mũi tên. Tiếng dây cung còn chưa truyền đến thì Xạ Long Đại Tiễn đã bắn tới
trước người Trương Ảnh và Mạc Tân Vũ.
Hai người ngỡ ngàng ngơ ngác không kịp đề phòng trực tiếp bị Đại Tiễn bắn trúng, nó giống như bị nỏ công thành bắn trúng, gầm lên một tiếng miệng phun máu tươi, một người từ trên dây thừng ngã xuống, phốt một tiếng, đau đớn ngã vào trong nước biển.
“Cái gì?” Chu Khả Nhi thành công đáp xuống boong tàu của số hiệu Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ, nàng quay đầu nhìn thấy cảnh này không khỏi mở to hai mắt.
Tên Lâm Bắc Thần này từ khi nào biết bắn cung vậy? Hơn nữa tiễn thuật còn bá cháy như thế?
“Chu học tỷ, sao thế?” Lâm Luận theo sát phía sau thấp giọng nói. Chu Khả Nhi lập tức chớp lấy thời cơ, thân ảnh lao về phía Lâm Bắc
Thần.
Bắn người trước bắn ngựa sau, bắt giặc trước bắt vua sau. “Cùng lên, trước hết giải quyết Lâm Bắc Thần.” Nàng hét lớn.
Chỉ cần trong thời gian ngắn nhất công kích Lâm Bắc Thần, người khác không đủ để suy nghĩ, thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về bản thân.
Lâm Luận và Chu Sướng nhanh chóng thi triển thân pháp giết về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần cười ha ha, hắn thu hồi cung tiễn, tải về Đức Kiếm nắm chặt trong tay, một đấu ba, kế đó nhảy xuống gầm lên: “Lấy đức phục người.”
Thế như thái sơn áp đỉnh.
Keng!
Hai kiếm gặp nhau.
Chu Khả Nhi cực kỳ tự tin, nàng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng bài sơn áp đảo tuôn ra từ trường kiếm trong tay, ngay lập tức phá hủy tất cả lực lượng của nàng, cũng hủy đi toàn bộ tự tin.
“Phốc!” Nàng há miệng phun ra một mũi tên máu, cả người bị trấn áp bởi kiếm thế của Lâm Bắc Thần, giống như ngôi sao băng bay ngược xuống dưới.
Mà Lâm Bắc Thần mượn uy lực phản chấn của song kiếm lúc va chạm, cơ thể hắn đột nhiên chậm lại, thi triển thân pháp lược ảnh đến trước mặt Lâm Luận, sau đó lại bổ thêm một nhát.
“A...” Lâm Luận kêu lên thảm thiết, trường kiếm trong tay hắn trực tiếp bị chém nát, cơ thể cũng như sao băng rơi xuống.
Lâm Bắc Thần như vào chế độ pháp chế, cơ thể nhoáng lên, lại một kiếm bổ vào Chu Sướng.
Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc.
Vậy nên dân chúng thông qua màn hình lớn Huyền Tinh xem trực tiếp còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy ba tiếng bộp bộp, tam đại học viên thiên tài là Chu Khả Nhi, Lâm Luận và Chu Sướng liên tiếp rơi ngã xuống boong tàu.
Ba người miệng đầy máu, nhất thời không thể nào đứng dậy nổi.
Thân hình của Lâm Bắc Thần bắt đầu được nâng lên, hắn quay trở về đài quan sát của cánh buồm, từ trên cao nhìn xuống, tay cầm đại kiếm nhẹ nhàng lắc đầu.
“Bạn nhỏ à, các ngươi còn lâu mới đủ trình.” Con hàng này giết người không đao mà.
Chu Khả Nhi miễn cưỡng chống kiếm đứng dậy, nàng ngửa đầu nhìn Lâm Bắc Thần.
Máu tươi nhiễm đỏ cả áo, trên gương mặt thanh tú toàn là vết máu loang lổ, trong lòng nàng tràn ngập sự chấn động và không dám tin, chỉ với một kích mà nàng đã bại.
Trước đây cho dù nhìn thấy biểu hiện thần dũng của Lâm Bắc Thần trong sát hạch thì nàng vẫn quật cường và tự tin cho rằng, trong trận đấu chân chính không có giới hạn, tuy bản thân không phải đối thủ của Lâm Bắc Thần, nhưng tuyệt đối có thể quấn lấy hắn, mang tới áp lực cực lớn cho hắn.
Có điều đến lúc thực sự giao thủ thì thiếu nữ thiên tài của Vân Mộng thành mới hiểu được sự tuyệt vọng của Đông Phương Chiến và Mễ Như Yên khi đứng trước Lâm Bắc Thần ở trận đấu lôi đài này đó.
Tên phá gia chi tử này đúng là một quái thai.
Ngay khi song kiếm va chạm, cỗ lực lượng dời núi lấp biển đã hủy
diệt tất cả kiêu ngạo và tự tin của nàng.
Chênh lệch giữa hai bên bị phơi bày trần trụi, tựa như trời và đất.
Tên này chỉ là một người bằng tuổi với nàng mà thôi, tại sao hắn lại mạnh như thế?
Chu Khả Nhi nghĩ mãi không ra, có điều nàng biết, trận chiến này bản thân chiến hạm Lăng Vân Chí thua rồi, là hoàn toàn thua.