Khu quan sát của bến cảng lập tức cười vang.
Chuyện gì thế này? Thiếu niên có biệt danh Bánh quy nhỏ có thù
hằn lớn như thế với Lâm Bắc Thần sao?
Khu vip A, vẻ mặt của đại thiếu gia Tiêu Chương còn chưa hết sưng, hắn ngồi sau lưng cha mẹ, cắn răng nghiến lợi nguyền rủa, người anh em à, lần này ngươi nhất định phải tranh giành, thực hiện lời hứa của bản thân đánh cho Lâm Bắc Thần ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra, báo thù cho ta đây.
Mọi cảnh tượng và hình ảnh thông qua màn hình lớn Huyền Tinh truyền đến trong mắt tất cả mọi người.
Hú!
Một tiếng còi báo động vang lên như quái thú gầm thét, mười chiến hạm cấp bậc Thái Kim hoàn thành xong nghi thức nâng cờ thuộc về riêng mình, sau đó bắt đầu chậm rãi đi về phía sâu đại dương.
Một khâu cuối cùng của Thiên Kiêu Tranh Bá, trận chiến đoạt cờ đồng đội cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Tất cả mọi người đều nín thở lại, chờ đợi thời khắc chứng kiến vinh quang tới.
......
Số hiệu Khí Ngọc Chân Bảo rực rỡ.
Lâm Bắc Thần thi triển thân pháp lên đỉnh cánh buồm chính, nơi này có cắm một lá cờ tam giác màu vàng, bảo vệ lá cờ nhỏ này là cốt lõi trong các nhiệm vụ tiếp theo.
Mà bốn phía trước, sau, phải, trái của chiến hạm đều có bốn hộp kim loại bị vây trong trận pháp bảo hộ, cố định trên boong tàu, bên trong mỗi thứ chứa một chiếc chìa khóa.
Mở hộp ra, lấy chìa khóa có thể kích hoạt trận pháp mạnh nhất của lá cờ tam giác, cướp cờ thành công.
Chiến hạm do cao thủ của quân đội điều khiển ở dưới cabin, tất cả lính A đã quay về cabin dưới boong tàu.
Toàn bộ quá trình cướp cờ bọn họ sẽ không xuất hiện quấy nhiễu, thành viên không thuộc chiến đội duy nhất có mặt trên boong tàu là trọng tài đóng tàu chính do Sở giáo dục phân phó.
Tất cả trận đấu đều được tiến hành trên boong tàu.
“Trước tiên mọi người chọn chìa khóa của riêng mình, xác định đúng vị trí, ta ở giữa chỉ huy.”
Lâm Bắc Thần đứng trên đài quan sát ở cột buồm chính rõ ràng không có ý định xuống.
Chỉ cần có thể cách xa mặt biển, thì đối với hắn tất cả đều là lựa chọn tốt nhất.
Đúng lúc này, chiến hạm cấp bậc Thái Kim mang hiệu Ngọc Khí Chân Bảo rực rỡ đã cách đất liền gần năm mươi dặm, không còn nhìn thấy bến cảng nữa, các chiến hạm khác xung quanh cũng đã phân tán theo tuyến đường đã định, giương mắt lên nhìn mọi thứ đều là gợn sóng xanh, bốn phía trời biển nối liền.
Bầu trời cao vời vợi, bao trùm bốn bề.
Sau đó những việc mọi người cần làm chính là chờ đợi, ai cũng
không biết chiến hạm đầu tiên mà bản thân giao đấu sẽ là cái nào. Thời gian chậm rãi trôi qua, trên mặt biển không xuất hiện bóng
dáng của đối thủ nào cả.
“Chờ đợi thật là vô vị, chi bằng chúng ta đến chơi ngũ tử kỳ đi, là trò trước đó ta đưa cho các ngươi đấy...” Lâm Bắc Thần làm đội trưởng dẫn đầu đề nghị.
“Được, được đó.” Bạch Khâm Vân vội vàng nói.
Trên vai nàng có con chim trắng ngày hôm qua bị nàng bắt được,
dường như đã thuần phục rồi, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Mễ Như Yên hạn héo lời, đã là lúc nào rồi mà còn chơi hả?
Nhưng chỉ sau một chén trà thì nàng cũng hoàn toàn đắm chìm vào trò chơi ngốc nghếch sắp xếp cờ đen cờ trắng này, chơi đến mức vui vẻ.
Lúc cảnh tượng này truyền đến bến cảng, tất cả khán giả đều cạn lời.
Thế này là từ bỏ sao?
Mà sau một nén nhang, con chim trắng lớn đậu ở trên chỗ cao nhất
cánh buồm tung cánh, phát ra âm thanh báo động. “Quác!”
“Đối thủ của chúng ta tới rồi.” Hàn Bất Phụ đứng dậy, nhìn thấy chiếm hạm cấp bậc Thái Kim ở phía xa xa đang nhanh chóng áp sát tới.
“Chuẩn bị chiến đấu.” Nhạc Hồng Hương lớn giọng nói.
“Chờ đã, ta còn một bước nữa, bước này có thể thắng rồi...” Mễ Như
Yên vội nói.
Mắt thấy Lâm Bắc Thần sắp thua, hắn không để ý mặt mũi trực tiếp
lật bàn cờ: “Cướp cờ trước đã, cướp cờ quan trọng hơn.”
Mễ Như Yên: “......”
“Là số hiệu Lăng Vân Chí, chiến đội của Chu Khả Nhi.” Cự ly tầm hai nghìn mét, Hàn Bất Phụ mắt tinh cuối cùng cũng nhìn rõ cờ hiệu trên cánh buồm đối phương, hắn lập tức phản ứng lại, đây là chiến hạm của Chu Khả Nhi, một trong mười đại Thiên Kiêu.
“Thực lực của Chu Khả Nhi không yếu, không thể khinh thường.” Mễ Như Yên nói: “Thực lực của nàng ở trước ta, bốn thành viên khác lần lượt là Lâm Luận, Mạc Tân Vũ, Chu Sướng, Trương Ảnh đều từng là thành viên tham gia trận Tranh Bá lần trước, thực lực rất mạnh.”
Mễ Như Yên nhanh chóng nói qua một lượt đặc điểm của năm người này, Nhạc Hồng Hương ở bên cạnh cũng bổ sung vài câu.
“Ấy, hai người các ngươi phối hợp được đấy, không hổ là quân sư đầu chó của chiến đội ta.” Lâm Bắc Thần tán thưởng nói.
Trong việc thu thập tình báo, đoán được tiên cơ thì Mễ Như Yên và Nhạc Hồng Hương đều cùng một loại người, bọn họ làm việc rất tỉ mỉ kỹ càng, đối với thực lực cao hay thấp của các thành viên mười chiến đội, am hiểu chiến kỹ gì, ghi chép khuyết điểm và ưu điểm cực kỳ rõ ràng.
“Có được hai đại mỹ nữ như Nhạc tỷ tỷ và Mễ tỷ tỷ ngươi cứ mừng thầm đi.” Bạch Khâm Vân mỉa mai nói.
Có được? Từ này dùng ổn đấy, biết nói chuyện như vậy ngươi nên nói nhiều chút.
Lâm Bắc Thần cười ha ha: “Nếu nói vậy thì Tiểu Bạch ngươi là kẻ không có tác dụng nhất, lát nữa phải chứng minh bản thân vào.”
Trong lúc nói chuyện, khoảng cách của hai chiến hạm đã chỉ còn lại chưa tới 500 mét.
Hàn Bất Phụ lớn tiếng nói: “Lát nữa ai thủ tàu, ai đi công trận thế?”
Lâm Bắc Thần không chút do dự nói: “Đơn giản thôi, ta canh nhà, các ngươi đi trộm tháp.”