Người của quân đội mời Hàn Bất Phụ?
Liếc nhìn bóng dáng Hàn Bất Phụ đi theo Trần Kiếm Nam, trên vẻ mặt bốn người Lâm Bắc Thần tràn ngập nét hóng chuyện.
“Lão Hàn sẽ không có nguy hiểm chứ?” Bạch Khâm Vân nghi thần nghi quỷ nói.
“Không đâu.” Nhạc Hồng Hương khẳng định nói: “Trần đội trưởng đến mời người đã chứng minh rằng người muốn gặp Hàn sư huynh có thiện ý, bằng không vừa nãy sẽ không nói mời đâu, mà trực tiếp bắt giữ.
Mễ Như Yên đồng ý với quan điểm này.
“Chờ đi, đợi Lão Hàn về hỏi là biết.” Lâm Bắc Thần không để ý hình tượng nằm dài trong xe.
Doanh địa của Vân Mộng Cảnh rất gần cảng, ước chừng sau một nén nhang, Hàn Bất Phụ đã được đưa về, kế đó xe ngựa khởi hành quay về thành.
“Lão Hàn, nhanh nói đi, ai triệu kiến ngươi đấy? Trong tay Bạch Khâm Vân vẫn giữ con chim trắng mà nàng bắt được trên thuyền, vừa chơi đùa nó vừa tò mò hỏi.
Hàn Bất Phụ lắc đầu: “Thân phận của hắn là bảo mật.”
“Vậy tìm ngươi làm gì thế.” Bạch Khâm Vân hỏi dồn đến cùng. “Hắn hy vọng ta có thể đi lính.” Hàn Bất Phụ nói.
“Đi lính?” Bạch Khâm Vân nói: “Dưới tiền đề nhận được lời mời của năm đại học viện lại đi lính? Có ngốc mới đồng ý.”
Hàn Bất Phụ im lặng.
Trong lòng Lâm Bắc Thần lộp bộp một phát.
“Ngươi sẽ không đồng ý chứ?” Nhạc Hồng Hương cũng nhận ra có vẻ không đúng.
Hàn Bất Phụ gật đầu.
Ngay lập tức, mấy người trong xe ngựa đều điên rồi, cơ mà sau đó
bất kể hỏi như thế nào Hàn Bất Phụ cũng không nói nữa. .......
Ngày thứ hai, trời nắng, gió đông cấp 5-6, chỉ số không khí PM2.5 là 0, mặt trời mọc ở phía Đông.
Tại cảng Vân Mộng thành, dòng người đầy ắp.
Hàng chục chiến hạm cấp bậc Thái Kim dừng lại cách bờ mấy ngàn mét, giống như mười con cự thú bằng kim loại trôi nổi trên mặt nước, tản phát ra khí tức khiến người ta khiếp sợ, bóng dáng to lớn hắt xuống mặt biển thành một bóng râm.
Trên bến cảng, thành chủ Lăng Quân Huyền, quan trưởng của lục đại sở, còn có nhân vật cấp cao như Đoạn chỉ huy sứ của Vân Mộng Vệ, tất cả đều xuất hiện ở đây.
Đoàn đội đặc chiêu đến từ các học viện cấp tỉnh cũng tiến vào khu vực độc quyền, mở màn bắt lấy những học viên mà mình nhìn trúng, hơn nữa tùy thời tiến hành điều chỉnh dựa theo đánh giá của trận đấu trước kia.
Vương Như Ý cũng có trong đó, rõ ràng nàng có chút không yên lòng.
Bởi vì hôm qua lúc mặt trời chưa lặn, Hàn Bất Phụ đã chủ động đến tìm nàng, sau khi thành khẩn xin lỗi liền từ chối lời mời của nàng.
Đây là việc nàng không ngờ đến, mà lý do từ chối càng khiến Vương Như Ý không thể phản bác.
Bởi vì thiếu niên này muốn đi lính.
Chấn động và kính nể lựa chọn của Hàn Bất Phụ, Vương Như Ý càng thêm tiếc nuối nhân tài, vì thế là không tiếc đến cửa thăm Thất hoàng tử ngủ đông ở trong thành, với mong muốn thuyết phục phía quân đội tạm thời buông tha cho Hàn Bất Phụ, hơn nữa còn hứa hẹn ba năm sau sẽ đưa Hàn Bất Phụ càng ưu tú càng cường đại đến quân bộ.
Có điều nỗ lực của nàng thất bại rồi.
Lý do thất bại chỉ vẻn vẹn một câu: Đế quốc không chờ nổi ba năm.
Người nói câu này không phải Thất hoàng tử, nhưng câu nói này từ miệng hắn nói ra còn có phân lượng hơn Thất hoàng tử.
Vương Như Ý im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể u ám rời đi. Nước mùa xuân nắng ấm vịt hay rồi.
Chỉ có cao thủ chân chính mới cảm nhận được sự thay đổi hiện tại của quốc tế.
Đông đạo Chân Châu mưa gió sắp tới, phía Đông mây đen che kín cả thành.
Đế quốc Bắc Hải bước vào mùa thu mưa gió, thế nên lần này bộ giáo dục thay đổi chính sách chiêu sinh, cho phép đặt cách là vì đã không thể đợi những thiếu niên này từ từ trưởng thành, mà muốn bắt đầu dùng thủ đoạn tương đối cấp tiến thúc đẩy sao?
Trong lòng Vương Như Ý như bị một tầng sương mù che khuất, dù mặt trời đang chiếu rọi nhưng lại có chút lạnh lẽo.
Đúng lúc này, mười màn hình Huyền Tinh lớn lập tức sáng lên mãnh liệt.
Chúng được xây dựng trong một đêm, đứng sừng sững như người khổng lồ ở bến cảng, mỗi một màn hình tương ứng với một chiến hạm cấp bậc Thái Kim, toàn cảnh trên thân tàu đều có thể nhìn thấy không xót tý nào.
Sau nghi thức đơn giản là học viên tiến vào top 10 của Thiên Kiêu Tranh Bá mang theo đoàn đội của bản thân xuất hiện ở bến cảng.
Các đội đang rút thăm lựa chọn chiến hạm ngẫu nhiên, theo việc rút thăm kết thúc, tên của năm học viên xuất hiện trên mỗi chiến hạm, tương tự công bố trên màn hình Huyền Tinh.
Cùng công bố còn có tên chiến đội, những cái tên này đều là tự lấy, coi như một truyền thống đặc sắc cướp cờ trong Tranh Bá.
Dân chúng đang vây xem trên cảng đều có thể ở trên ghế của mình nhìn thấy tin tức xuất hiện trên màn hình lớn, trong nháy mắt phát ra tiếng ồn ào như sóng thần.
“Thực lực chiến đội Bạch Vân của Tào Phá Thiên cũng mạnh lắm đấy.”
“Phải đó, năm người kia đều là một trong những cường giả mạnh nhất trong các đội, nếu không phải vì Lâm Nghị xui xẻo gặp Dạ Vị Ương, thì tuyệt đối cũng là hạt giống top 10.”
“Còn có Đông Phương Chiến, hắn là Thiên Kiêu được coi trọng nhất trước Thiên Kiêu Tranh Bá, nghe nói chỗ mạnh nhất của hắn là thực chiến, không phải là thứ mà những số liệu thử nghiệm kia có thể nêu ra.”
“Ha ha, thôi đi, thực chiến mạnh nhất? Không phải bị một chưởng của Lâm Bắc Thần đánh bại sao.”
“Lâm Bắc Thần? Hắn cũng coi là mạnh, nhưng đồng bọn của hắn đều là đồ kỳ cục gì đó? Ngoại trừ Mễ Như Yên miễn cưỡng đủ đô, thì ba người còn lại đều là cặn bã của học viện Số 3!”
“Dù sao thanh danh thối nát rồi cũng không có ai bằng lòng chọn hắn.”
“Chiến đội của hắn tên gì thế? Đờ cờ mờ, chiến đội Ngọc Khí Châu Bảo rực rỡ? Cái tên vớ vẩn gì đây?”
“Nếu như ta không nhớ sai thì là tên của cửa hàng dây chuyền Ngọc Khí Châu Bảo lớn nhất Phong Ngữ hành tỉnh.”
“Đậu xanh, đồ chó này lại quảng cáo rồi?”