Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 398: Lời mời từ quân đội




Vương Như Ý mỉm cười gật đầu đáp: “Được, ta chờ tin tức của ngươi... Các vị khác, ta rất hoan nghênh các ngươi đến báo danh học viện Trung Cấp Hoàng Gia, năm nay chính sách chiêu sinh của đế quốc có thay đổi, chỉ cần khớp với yêu cầu sát hạch cho dù là học viên năm mấy của học viên Sơ Cấp đều có thể xin đơn đặt cách, nhập học sớm.”

Đặt cách? Thế không phải là vượt cấp sao?

Trước giờ đế quốc phản đối nền giáo dục vượt cấp, để tránh cho việc sát hạch giữa các học viện trở thành hình thức, trở thành đồ chơi cho các phú hào quyền quý, không thể tuyển chọn nhân tài thật sự.

Năm nay lại cho phép vượt cấp sao?

Trong lúc mấy người ngơ ngác thì Vương Như Ý đã quay về chiếc thuyền lúc nãy, thôi động Huyền lực cường đại điều khiển chiếc thuyền nhỏ như mũi tên rời cung, nháy mắt biến mất trên mặt nước bao la.

Đám người lúc này mới phản ứng lại.

“Sao khi nãy ngươi muốn ngăn cản Lão Hàn vậy?” Bạch Khâm Vân kỳ quái nhìn Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần nói một lượt suy nghĩ của bản thân: “Nếu Vương hiệu trưởng đã nói thế, có thể cho Hàn học trưởng thời gian suy nghĩ, vậy tại sao không suy nghĩ cẩn thận một phen, lúc này đợi giá bán mới là giải pháp tối ưu nhất.

Mễ Như Yên cũng gật đầu đồng ý: “Học viện Trung Cấp không giống với học viện Sơ Cấp, họ thực hiện chế độ lớp học và người hướng dẫn lúc bắt đầu sẽ tiến hành phân chia môn học, không còn phải học tất cả Huyền khí, thảo dược, đan dược, Huyền Văn vân vân mà chỉ chủ trương chuyên môn, học viện của chúng ta có rất nhiều đàn anh đàn chị tiến vào học viện Trung Cấp lúc về trưởng diễn thuyết đều nhắc đến việc đó. Nếu như lúc nhập học có thể được phân cho một thầy hướng dẫn đủ đô thì tương lai sẽ là đường thẳng... Về việc này bạn học Lâm nói đúng đấy, không thể bị mê hoặc trước mặt làm mờ mắt.”

“Hóa ra là thế.” Cuối cùng Bạch Khâm Vân cũng hiểu ra.

“Ta nghĩ sẽ nhanh có học viện khác liên hệ với Hàn học trưởng thôi.”

Lâm Bắc Thần xoa nhẹ mi tâm bằng ngón giữa, hắn nói: “Lão Hàn nghĩ cho kỹ, nên biết bàn điều kiện gì với đám người đó, học viện Trung Cấp Hoàng gia đương nhiên là lựa chọn đầu tiên, nhưng nếu như học viện khác có thể cung cấp đã ngộ càng mạnh hơn thì cứ đưa ra lựa chọn tốt nhất.”

Suy nghĩ này của hắn là vào lúc kết thúc đăng ký nguyện vọng đại học, tất cả học sinh đều đứng trước một vấn đề khó.

Trường học quan trọng? Hay chuyên ngành quan trọng?

Ban đầu Lâm Bắc Thần chọn một chuyên ngành nát tươm của một trường đại học nổi tiếng, mà hiện tại nếu như cho hắn chọn lại từ đầu thì hắn sẽ đặt chuyên ngành lên đầu.

Lại luyện tập thêm một trận, thời gian hẹn đã đến.

Các thủy thủ của Hải tộc lái thuyền trở lại nơi làm việc.

Lâm Bắc Thần ép bức đội ngũ mài giũa lần cuối cùng trước đại chiến cũng coi như xong.

Trên đường về tâm trạng của mỗi người đều khác nhau, Bạch Khâm Vân nhìn như vẫn vô tâm như trước, nàng đang đuổi theo một con chim lớn màu trắng nhảy tới nhảy lui trên cột buồm. Nhạc Hồng Hương lại nhìn xa xăm, như đang suy nghĩ gì đó. Mễ Như Yên cũng giống vậy.

Vương Như Ý đột nhiên gửi lời mời đối với thế giới nội tâm của hai người họ không khác gì chấn động và rung động cực lớn.

Lần đầu tiên bọn họ ý thức được, thì ra cánh cổng của năm học viện kia đối với học viên phổ thông cũng không phải cao đến mức không leo nổi.

Hàn Bất Phụ có thể, vậy tại sao bọn họ không thể?

Dã tâm và ý chí trong lòng một khi được thiêu cháy thì sẽ sinh ra năng lượng khổng lồ.

Còn Lâm Bắc Thần? Hắn đang hứng chí bừng bừng quan sát dung mạo của thủy thủ Hải tộc.

Bọn họ không giống nhân loại.

Kích thước hình thể của thủy thủ Hải tộc tương đối lớn, có người cao tận hai ba mét, cũng có người cao nửa mét gì đó, phần lớn cơ thể đều tiến hóa ra tay chân, thậm chí còn có nhiều tay và chân, điều này rất dễ dàng duy trì đặc điểm của sinh vật biển, màu tóc với da thì không quá giống con người, màu da còn pha tạp...

Có điều bọn họ đều biết nói ngôn ngữ của con người, vì vậy mà giao tiếp không phải là vấn đề.

Về thái độ đối với con người ư? Nói thì chưa đến mức tốt, nhưng cũng không có ác ý.

Suy cho cùng trong quá khứ dài đằng đẵng, giữa con người và Hải tộc đã từng xảy ra chiến tranh, suy diễn logic vô số trận chiến xâm lược và chống xâm lược, cả hai đều đóng vai trò của kẻ xâm lược.

Ngày nay xem như nhân loại và Hải tộc đạt đến độ khăng khít hiếm có.

Chiến tranh biến mất, bắt đầu trao đổi với nhau.

Lâm Bắc Thần quan sát rất sống động.

Còn về việc không được Vương Như Ý mời sao? Lâm Bắc Thần thật sự không thèm quan tâm.

Bởi vì hắn không tính rời khỏi Vân Mộng thành, cho dù tốt nghiệp năm ba hắn cũng sẽ không rời khỏi Vân Mộng thành.

Ngay cả cho hắn ngai vàng hoàng đế của đế quốc Bắc Hải thì hắn cũng không có bất kỳ hứng thú gì.

Ở lại Vân Mộng thành để sạc pin liên tục, nâng cấp hệ thống. Sau đó lợi dụng năng lực của điện thoại tìm đường trở về trái đất, không hề do dự rời khỏi nơi này.

Đây mới là nhiệm vụ chủ đích trong lòng Lâm Bắc Thần.

Thế giới này rất lớn, hắn không muốn đi ra bên ngoài xem, bởi vì ngoài đó quá nguy hiểm, cũng bởi vì hắn nhớ nhà.

Thuyền lớn nhanh chóng cập cảng, mấy người xuống thuyền liền nhìn thấy xe ngựa chuyên dụng của học viện Số ba đang đứng đợi, vừa lên xe chuẩn bị quay về thì một hàng Vân Mộng Vệ tiến lên cản xe ngựa.

Người dẫn đầu chính là trung đội trưởng Trần Kiếm Nam đã có duyên gặp mặt.

“Xin hỏi vị nào là bạn học Hàn Bất Phụ vậy?” Trần Kiếm Nam rất khách khí nói.

Cả đám nghe vậy đều ngây người.

Hàn Bất Phụ vội vàng ra khỏi xe ngựa rồi nói: “Là ta.”

Trần Kiếm Nam dùng ánh mắt tò mò đánh giá kỹ lưỡng hắn, sau đó nở nụ cười, ấm áp nói: “Có một vị đại nhân muốn gặp bạn học Hàn, xin mời theo ta đi một chuyến đến doanh địa Vân Mộng Vệ.”