Lê Lạc Nhiên nói: "Theo lý mà nói, cho dù có dấu vết của thiên ngoại tà ma, cũng không nên là tà ma của Thần Khư nhất mạch, mà là Tinh Ngân nhất mạch mới đúng, nhưng chúng ta cũng không thể bất cẩn. Điều mà ta không thể hiểu được là tại sao tà ma phải giết Phương Chấn Nho chứ? Trước đó chưa từng nghe nói về việc người này có vướng mắc gì với thiên ngoại tà ma, cũng như ông ta chưa từng tham gia vào việc tiêu diệt các dòng dõi tà ma.”
Lăng Quân Huyền đi tới tiền sảnh ngồi xuống rồi gật đầu nói: "Đây cũng là điều mà ta nghĩ không thông. Không lẽ là vì báo thù cho cái chết của Thẩm Phi?"
Lê Lạc Nhiên nói: "Thẩm Phi chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, hơn nữa mặc dù hắn đã chết, nhưng tà ma nhập vào thân đã trốn thoát. Tà ma của Thần Khư nhất mạch hao tốn tâm sức, thông qua đám người Thẩm Phi muốn xâm nhập vào Vân Mộng thành ta, nhất định là có mưu đồ khác.”
Lăng Quân Huyền nhấp hai ngụm trà, đột nhiên trong đầu vang lên cái gì đó, nói: "Phu nhân đâu?"
Lý Lạc Nhiên nói: "Phu nhân đang ở cùng tiểu thư trong biệt viện."
Lăng Quân Huyền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông ta nhìn ra màn đêm càng ngày càng tối đen bên ngoài đại sảnh, vẻ mặt có chút phức tạp.
Đột nhiên thở dài một hơi rồi nói: "Ồ, hôn sự của Thần Nhi cần phải được tiến hành sớm hơn dự định rồi. Nghe nói Vệ Danh Thần sắp xuất quan. Lê nhị ca, huynh dẫn người đến Vệ gia một chuyến, thúc giục bọn họ đi.”
Lê Lạc Nhiên sững sờ, nói: "Nhưng mà tiểu thư người..."
Ông ta muốn nhắc nhở rằng Lăng Thần luôn cố gắng hết sức bác bỏ việc gả cho Vệ Danh Thần. Hơn nữa khoảng thời gian gần đây, vị tiểu công chúa này vẫn chưa từ bỏ việc bám lấy Lâm Bắc Thần, mặc dù Lâm Bắc Thần đã rất nhiều lần thực hiện đúng lời hứa của mình trong cuộc ước hẹn đấu kiếm, chủ động tránh xa nhưng tiểu công chúa vẫn không ngừng bám lấy.”
Lúc này thúc giục gả, e là tiểu thư sẽ phản kháng gay gắt.
Lăng Quân Huyền cười khổ một tiếng, nói: "Bây giờ cũng chỉ có thể để nó uất ức thôi."
Lê Lạc Nhiên nhìn thấy Lăng Quân Huyền, người ngày thường cưng chiều tiểu công chúa nhất cũng đã nói như vậy, liền biết rằng ý kiến của phu nhân Tần Lan Thư tuyệt đối càng kiên định hơn, lúc này ông ta gật đầu, lập tức đi làm ngay.
Một mình Lăng Quân Huyền lặng lẽ ngồi trong đại sảnh, nhìn nửa vầng trăng khuyết trên bầu trời, vẻ mặt càng ngày càng cô đơn.
Ái tử của phụ mẫu, lại phải chịu những tính toán sâu xa.
Con à, hy vọng con có thể hiểu được tấm lòng của người làm phụ mẫu như chúng ta.
......
......
"Sư phụ."
Trong thần điện, Dạ Vị Ương đã được gọi đến.
Tần chủ tế đứng trước thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Dạ Vị Ương chỉ đành lên tiếng lần nữa, nói: "Sư phụ, người gọi đệ tử tới, là có chuyện gì vậy?"
Tần chủ tế chậm rãi xoay người, nhìn về phía Dạ Vị Ương, lúc này mới giơ lòng bàn tay ra, lộ ra một vật trong lòng bàn tay, nói: "Con có nhìn thấy qua vật này chưa?"
Ánh trăng từ mái vòm của thần điện chiếu xuống lòng bàn tay của Tần chủ tế.
Trong lòng bàn tay của nàng là một mũi tên nhỏ màu bạc khoảng năm sáu phân.
Mũi tên này có tạo hình đẹp mắt, giống như một con Phi Yến, thoạt nhìn liền biết được nó dùng cho các thiết bị phóng ám khí cỡ nhỏ như tụ tiễn, thủ cung, v.v…
Dạ Vị Ương nói: "Phi Yến bí ngân tiểu tiễn? Đây là vật của Lâm Bắc Thần. Trong tay hắn có một cặp tụ tiễn Ưng Yến Song Phi, có thể phóng ra loại tiểu tiễn kiểu này, uy lực phi phàm, con đã từng tận mắt nhìn thấy...ồ? Sư phụ, tại sao người lại có mũi Phi Yến tiễn này?"
Tần chủ tế thu lại mũi tên, quay lại nhìn bức thần tượng trước mặt, chậm rãi nói: "Con đã từng nói rằng Lâm Bắc Thần đã cầu nguyện trước thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân, có được Huyền khí hệ thuỷ ẩn chứa nước suối bất tử, là người được Kiếm Chi Chủ Quân bảo vệ trong lời tiên đoán, có đúng không?”
Dạ Vị Ương nói: "Về cơ bản con có thể chắc chắn 100%."
Tần chủ tế lãnh đạm nói: "Phi Yến bí ngân tiểu tiễn vừa rồi được phát hiện từ trong thi thể của Phương Chấn Nho."
Dạ Vị Ương nghe vậy, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Cái chết của Phương Chấn Nho, Dạ Vị Ương đương nhiên là biết chuyện.
Nhưng Phi Yến bí ngân tiểu tiễn này được tìm thấy trên thi thể của người chết, lại có thể là vật của Lâm Bắc Thần ư?
"Điều này là không thể nào."
Dạ Vị Ương suy nghĩ kỹ càng, kinh ngạc nói: "Lâm Bắc Thần căn bản không có thời gian để đi giết người. Buổi chiều hắn đều tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến. Sau khi kết thúc thì uống rượu với những người khác ở Vạn Thắng lâu. Huống hồ, cho dù là hắn có thời gian, cũng không phải là đối thủ của Phương Chấn Nho."
Tần chủ tế nói: "Cho nên ta mới lấy lại Phi Yến Phi Yến bí ngân tiểu tiễn này, để tránh bị người có mưu đồ lợi dụng. Bất kể là Phi Yến bí ngân tiểu tiễn này đến từ đâu, đều cực kỳ bất lợi cho Lâm Bắc Thần. Chuyện có liên quan đến thiên ngoại tà ma, một khi dính phải không chết cũng phải lột một lớp da.”
Dạ Vị Ương nói: "Bây giờ con sẽ đi nhắc nhở hắn."
Nói xong, không đợi Tần chủ tế nói gì, đã trực tiếp vội vội vàng vàng chạy đi.
Tần chủ tế nhìn Phi Yến bí ngân tiểu tiễn trong tay, sau khi suy nghĩ một chút, một luồng Huyền khí xoay chuyển trong lòng bàn tay, lập tức phân giải mũi tên nhỏ này thành hư vô, biến mất trong không khí.
Nàng quỳ trước thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân, đọc kinh và cầu nguyện.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay, bất kể có cầu nguyện như thế nào, đều không cách nào có được hồi đáp của Kiếm Chi Chủ Quân.
Như thể thần minh đã biến mất.
Điều này khiến trong lòng nàng khá nghi hoặc.