Tào Phá Thiên vô cùng kinh ngạc, lập tức hiểu ra tin tức, nói: "Chẳng lẽ là Bạch Vân thành đã gây áp lực với Lăng phủ sao? Con nghe nói, Vệ sư huynh chuẩn bị xuất quan rồi."
Bạch Hải Cầm nói: "Có thể."
Tào Phá Thiên vừa nghe vậy liền đứng dậy, xoay người rời đi. Căn phòng trở nên yên tĩnh.
"Mọi việc làm thế nào rồi?"
Bạch Hải Cầm đối mặt với không khí, mở miệng hỏi.
Một hư ảnh mơ hồ màu đen chậm rãi xuất hiện, giống như đám khói lưu chuyển vô định, không có mặt mũi, nói: "Đã thành công rồi."
Bạch Hải Cầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Vậy thì theo kế hoạch mà làm đi. Ha ha, lần này ta muốn xem thử ai là bọ ngựa, ai là hoàng tước, ân oán nhiều năm như vậy, giải quyết rõ ràng cũng tốt, cắt cỏ trừ rễ, vĩnh viễn không để lại hậu hoạ.”
Nụ cười của Bạch Hải Cầm trong căn phòng mờ mịt, hiện lên vẻ nham hiểm giống như ác quỷ.
Đến Thành Chủ phủ.
Bầu không khí căng thẳng trước giờ chưa từng có.
Khắp nơi trong thành đều có Vân Mộng Vệ canh gác, các cao thủ của sở Cảnh Vụ canh gác mọi nơi trong Thành Chủ phủ vô cùng nghiêm ngặt.
"Quả thực là thiên ngoại tà ma xuất thủ."
Sau khi Tần chủ tế kiểm tra thi thể của Phương Chấn Nho, từ trong phòng chứa thi thể bước ra nói: "Là khí tức của Thần Khư Tà Ma. Bọn họ tin thờ Thần Khư Chủ Quân. Ma khí của Khư giới vẫn còn sót lại trong cơ thể của Phương Ty Trưởng và vẫn chưa tan đi, người xuất thủ, ít nhất là tà ma tam Tinh đỉnh phong.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Tà ma cấp tam Tinh tương đương với một tông sư võ đạo của nhân loại.
Tà ma cấp tam Tinh đỉnh phong đã sở hữu chiến lực có thể sánh ngang với cường giả tiên thiên của nhân loại.
Chẳng trách thân thủ của Phương Chấn Nho mạnh như thế, bên cạnh lại có mấy chục hộ vệ, cuối cùng lại có thể bị giết sạch toàn bộ, không một ai sống sót.
Sau khi hoàn thành xong chức trách của mình, Tần chủ tế mang theo hai tùy tùng, xoay người rời đi.
Thân phận của nàng đặc biệt, đến đi tự do.
Lăng Quân Huyền đích thân tiễn nàng ra khỏi phủ.
Khi ông ta quay lại, với vẻ mặt ủ rũ nói: "Tin tức đã báo lên trên rồi chứ?"
Vân Mộng Vệ Trần Kiếm Nam nói: "Đã được gửi đi thông qua kênh khẩn cấp Thập Vạn của quân đội, tin rằng lúc này Ty tỉnh đã nhận được tin tức, trễ nhất là sáng mai, người của Ty tỉnh sẽ đến.”
Thời khắc then chốt, các kênh quân sự nhanh hơn rất nhiều so với các kênh của hệ thống hành chính địa phương.
Đây cũng là lý do tại sao đế quân lại để Vân Mộng Vệ đóng quân ở khắp mọi nơi trên toàn quốc, thậm chí là ở một tiểu thành ven biển như Vân Mộng thành.
"Phong toả nhà xác, bất cứ ai cũng không được phép bước vào, chờ người của Ty tỉnh đến."
Lăng Quân Huyền nói. "Vâng."
Cao thủ của Sở Cảnh Vụ bên cạnh nói.
Lăng Quân Huyền suy nghĩ một chút, sau đó lại nói với Trần Kiếm Nam: "Đội trưởng Trần, vào thời điểm quan trọng, hy vọng Vân Mộng Vệ cũng có thể phân ra một số cao thủ hỗ trợ cho Sở Cảnh Vụ, được không?”
Trần Kiếm Nam nói: "Lăng thành chủ yên tâm, ta sẽ đích thân dẫn đội và canh gác nơi này."
Lăng Quân Huyền gật đầu rồi dẫn người của mình quay người rời đi.
Đi đến tiền viện, Lăng Quân Huyền thở dài một hơi.
"Các ngươi nói xem, hôm trước Phương Chấn Nho đã rời khỏi Vân Mộng thành, tại sao thời gian ròng rã cả một ngày cũng không thể ra khỏi địa giới nhỏ bé này, đêm nay tin tức tử vong mới truyền về? Là bởi vì sau khi tử vong không có ai phát hiện, hay là nói ông ta thực sự chưa hề rời đi, mà ở trong địa giới của Vân Mộng thành, làm một số chuyện mà chúng ta không biết?”
Lăng Quân Huyền hỏi. Theo sau ông ta là Lê Lạc Nhiên và Lăng Thiên Phong.
Lăng Thiên Phong chính là cha của Lăng Huyền. Năm xưa là thư đồng của Lăng Quân Huyền sau đó đã gia nhập vào Lăng Thị nhất mạch, địa vị nước lên thì thuyền lên.
“Bởi vì ông ta chết trong tay tà ma, sức mạnh của tà ma vẫn còn sót lại trong cơ thể cho nên rất khó phán đoán thời gian tử vong, vì vậy cả hai khả năng đều có thể xảy ra.” Lê Lạc Nhiên nói.
Lăng Thiên Phong nói: "Đại nhân, ta sẽ dẫn người đến hiện trường điều tra lại một lần nữa. Trước khi người của Ty Tỉnh đến, chắc có thể nắm thêm được càng nhiều thông tin."
Lăng Quân Huyền gật đầu, nói: "Mang kim lệnh của ta đi đi. Phải cẩn thận, những thiên ngoại tà ma này xuất quỷ nhập thần, có lẽ sẽ còn xuất hiện. Không thể không đề phòng, nếu như gặp phải nguy hiểm thì hãy rút lui ngay lập tức, đừng lựa chọn chiến đấu.”
"Đại nhân xin yên tâm." Lăng Thiên Phong nói.
Thân hình của ông ta cao gầy, nước da trắng trẻo, mặt mũi anh tuấn nho nhã, vừa nhìn qua đã là một người có học thức, có được chân truyền của Lăng Thị nhất mạch. Thực lực đương nhiên cũng không hề yếu, lúc này đã dẫn theo mấy tâm phúc trong phủ đi đến nơi mà Phương Chấn Nho bị giết.
"Xem ra Vân Mộng thành sắp không còn yên bình được nữa, trước đó xuất hiện một Thẩm Phi, bây giờ có Phương Chấn Nho bị giết... lão tử trốn đến vùng đất ven biển xa xôi hẻo lánh này, lại không thể trốn thoát được mưa gió này.”
Lăng Quân Huyền thở dài một hơi rồi nói: "Lê nhị ca, huynh cảm thấy Thần Khư Tà Ma nhiều lần xuất hiện là vì chúng ta sao?"