Khu vực khán đài dành cho khách quý.
"Đây chính là người đứng đầu tranh chức quán quân hiện tại, Lâm Bắc Thần sao?"
Một nữ nhân trung niên xinh đẹp vẫn còn bộ dạng thướt tha, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không nhịn được quay đầu hỏi Lý Hùng Phu bên cạnh.
Một dấu vết ngượng ngùng lướt qua trên khuôn mặt của người sau, ông ta nói: "Đúng vậy, khiến hiệu trưởng Vương chê cười rồi."
Nữ nhân trung niên xinh đẹp là Vương Như Ý, phó hiệu trường của học viện Trung Cấp Hoàng Gia của Phong Ngữ hành tỉnh, địa vị trong ngành khá cao, trước đó khi Lý Hùng Phu đứng dậy đi tiếp đãi, cũng không ngờ rằng cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá của Vân Mộng thành lần này lại có thể thu hút được tầng lớp nhân sĩ của Sở giáo dục giống như Vương Như Ý đích thân tới đây.
Ngoài học viện Trung Cấp Hoàng Gia ra, còn có mười mấy lãnh đạo tuyển sinh cấp phó hiệu trưởng của các học viện nổi tiếng khác như học viện Trung Cấp Số 1, học viện Trung Cấp Kiếm Âm, học viện Trung Cấp Hải An, học viện Trung Cấp Đông Minh, học viện Trung Cấp Tân Tân, học viện Trung Cấp Đại Xuyên, học viện Trung Cấp Tây Nam...đều lập đoàn đến đây.
Điều này khiến cho Lý Hùng Phu có chút không hiểu nổi ý của những học viện này. Tình huống gì thế này?
Là bởi vì chất lượng học viên của Vân Mộng thành lần này quá tốt nên đã dẫn tới việc giành dựt điên cuồng sao?
Hay là có nguyên nhân gì khác?
Ông ta vừa âm thầm suy nghĩ có nên đích thân đến thăm hỏi Lăng Quân Huyền thăm dò thực hư một chút hay không, vừa nhiệt tình chiêu đãi các vị khách quý không mời mà đến.
"Tên tiểu tử này rất thú vị."
Ôn Đa Lâm, hiệu phó dẫn đội của học viện Trung Cấp Hải An cười nói.
Trên khuôn mặt các cán bộ tuyển sinh của các học viện khác có những biểu hiện không giống nhau.
Về phần Sở Ngân, Lưu Khải Hải và những người khác thì hoàn toàn không nói nên lời.
Cái này thực sự là khó mà đề phòng cho được.
Trước đó khi Lâm Bắc Thần dùng ‘chiến bào may mắn’ để quảng cáo, về sau có người đã bắt chước làm theo, điều này khiến cho Sở giáo dục cực kỳ tức giận, lần này trước khi bắt đầu trận đấu, đã cố ý làm y phục cho tất cả các tuyển thủ theo đúng quy định, ai mà biết được tên này lại có thể làm văn chương trên thân kiếm.
Một kiếm sĩ, dù sao cũng không thể không cho hắn sử dụng kiếm, đúng chứ? Cảm giác học viện Sơ Cấp Số 3 cũng sắp bị đốt cháy, nổi tiếng theo kiểu khác rồi. ......
Trên võ đài.
"Tới lúc này mà vẫn còn tâm trạng quảng cáo sao?"
Trong ánh mắt của Mễ Như Yến, lửa giận càng ngày càng mạnh mẽ
Hình dáng của nàng giống như đỡ gió đặt liễu, hoàn toàn hòa vào trong gió trên võ đài, di chuyển bất định, mơ hồ lại xuất hiện hiệu quả tương tự như phân thân. Tế kiếm trong tay khẽ vung ra, lại kéo theo người dài dọc ra một đoạn, biến thành vũ khí hình kiếm kỳ dị tương tự như thanh kiếm mềm siêu dài.
Xoẹt!
Nhuyễn kiếm hoà vào trong gió, nhờ vào Huyền khí được kích phát ra bao phủ phong đao màu xanh, tấn công về phía Lâm Bắc Thần.
"Vô dụng."
Lâm Bắc Thần vung song thủ kiếm.
Hưu!
Một nửa của thanh nhuyễn kiếm trực tiếp bị chém đứt.
"Những thứ mang tính kỹ xảo chỉ có thể bù đắp khoảng cách thực lực trong phạm vi nhỏ, nhưng vượt ra ngoài phạm vi nhỏ hẹp này, đều sẽ trở nên vô nghĩa."
Thân hình của Lâm Bắc Thần khẽ động, Hoa Tiền Nguyệt Hạ Bộ được thi triển ra, thân hình lại càng nhanh hơn so với Mễ Như Yên, ngay lập tức xâm nhập đến bên cạnh nàng, trường kiếm chém ngang.
Mễ Như Yên giật mình, không kịp né tránh, chỉ có thể cắn răng vung kiếm cản đòn này lại.
Nàng vốn đã sẵn sàng mượn lực va chạm mà nhanh chóng rút lui. Nhưng mà—
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm quang loé lên.
Nhẹ nhàng như gió.
Lực va chạm cực lớn giống như trong tưởng tượng vốn không truyền tới.
Thanh tế kiếm trong tay nàng lại bị chém thành nhiều khúc và rơi xuống đất.
Còn thanh trường kiếm của Lâm Bắc Thần đã kề vào giữa cổ nàng.
Sự lạnh lẽo của mũi kiếm, giống như huyền băng ngàn năm, đóng băng gió trên võ đài, đồng thời cũng đóng băng tất cả đòn phản kích của thiếu nữ.
Vẻ mặt của nàng cứng đờ.
"Bạn học Mễ, ngươi thua rồi."
Lâm Bắc Thần không tiếp tục uy hiếp, mà trực tiếp rút kiếm rồi rút lui.
Mễ Như Yên nhìn thanh tế kiếm đặc chế của mình chỉ còn lại chuôi kiếm trong tay, trên mặt lộ ra một nụ cười chua chát.
Nàng tu luyện chiến pháp phong hệ, vì vậy đã đặc biệt chế tạo ra Liễu Chi Tế Kiếm này, nghiên cứu phát triển ra một bộ chiến pháp kỳ lạ đặc biệt, đem roi pháp dung nhập vào trong kiếm thuật, nhờ đó mà khắc chế được rất nhiều kẻ địch mạnh, hầu như không gặp bất lợi nào.
Hôm nay đối đầu với Lâm Bắc Thần, nguồn gốc sự tự tin của nàng chính là nằm ở bộ chiến pháp này.
Nhưng không ngờ rằng trước mặt Lâm Bắc Thần, lại không thể nào hợp nhất được. Khoảng cách về thực lực giữa đôi bên quá lớn.
Lâm Bắc Thần mạnh mẽ và đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì mà hắn đã thể hiện trong các lần đánh giá trước đó.
Và những lời nói của Lâm Bắc Thần cũng khiến nàng hiểu được rằng trên con đường kiếm đạo, thực lực đường đường chính chính mới là sự đảm bảo mạnh mẽ nhất.
Loại chiến pháp đi tắt đón đầu có chút sắc thái đầu cơ trục lợi mà nàng tự tạo này, khi đối mặt với đối thủ có thực lực tương đối mạnh hoặc nhỉnh hơn một chút, có lẽ có thể chiếm thượng phong, nhưng khi gặp phải kẻ mạnh thực sự thì chẳng qua chỉ là tự chuốc nhục vào thân mà thôi.
Giống như trận chiến này.
Lâm Bắc Thần tay cầm trọng kiếm nặng hơn trăm cân, lại có thể nhẹ nhàng nâng vật nặng, dùng trọng kiếm thi triển ra kiếm thuật nhẹ, ngay lập tức chém gãy Liễu Chi Tế Kiếm của nàng, chính là thực lực trấn áp hoàn toàn.
"Đa tạ bạn học Lâm chỉ giáo."
Mễ Như Yên đã suy nghĩ thông suốt mấu chốt trong chuyện này, tâm trạng đột nhiên sáng tỏ.
Nàng không những không tức giận mà ngược lại còn có chút cảm kích đối với Lâm Bắc Thần, nghiêm túc hành lễ của một kiếm sĩ, sau đó ném chuôi kiếm Liễu Chi Tế Kiếm trong tay đi rồi xoay người bước xuống võ đài.
Vào lúc này, tiếng ồn ào trong trường đấu cũng theo đó mà dừng lại.
Bất luận là khoảnh khắc Lâm Bắc Thần rút kiếm, sau khi đắc thủ, không làm khó đối thủ, hay là hình ảnh Mễ Như Yên sau khi bị đánh bại, suy nghĩ lại chuyện đã qua rồi tự mình lĩnh ngộ, đều được thể hiện một cách sinh động trong bốn từ ‘Phong thái kiếm sĩ’.
Đây mới là cốt cách của kiếm sĩ thực thụ.
Đáng được kính trọng.