Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 360: Đặc tuyển




"Ôi, khuê nữ của chúng ta đang nghĩ cái gì vậy chứ?" Trong Thành Chủ phủ.

Lăng Quân Huyền chậm rãi đặt tách trà xuống, nhìn vào màn hình Huyền trong đại sảnh, kết quả của trận đấu đã được phân định, ông ta quay sang liếc nhìn thê tử của mình, có chút kỳ quái nói: "Nha đầu này trước đó không phải đã có lời thề sắc son bảo rằng muốn giống như lão đại và lão nhị, đoạt giải quán quân trong Thiên Kiêu Tranh Bá sao? Sao lại đột nhiên từ bỏ mà không chút báo trước như vậy chứ?"

Vẻ mặt của Tần Lan Thư rất bình tĩnh, thậm chí khoé miệng còn nở một một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Từ bỏ rất tốt. Loại thi đấu lấy lòng quần chúng này đối với Lăng gia của chúng ta mà nói không có chút ý nghĩa gì cả, đối với Lăng Nhi mà nói, càng có hại chứ chẳng có lợi. Vốn dĩ thiếp đã không đồng ý cho nó tham gia, nhưng mà nó cứ nhất quyết cố chấp. Bây giờ bản thân nó đã suy nghĩ thông suốt rồi, chủ động từ bỏ, há chẳng phải là càng tốt sao?”

"Nói thì nói như vậy..."

Lăng Quân Huyền cầm tách trà lên, nhấp vài ngụm rồi nói: "Nhưng ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm."

Tần Lan Thư nhớ tới một chuyện, nói: "Vừa rồi Lăng tam ca không phải đã nói người của Ty giáo dục lại tới rồi sao? Sao chàng không đi tiếp đãi một chút? Thành chủ như chàng, gần đây thật sự là càng ngày càng làm việc không nghiêm túc. Không lẽ chàng thực sự muốn học theo lão gia tử sao?”

Lăng Quân Huyền cảm khái nói: "Lão gia là nhân vật thần tiên như thế nào chứ, ta làm sao có thể học được..."

Bùm!

Tần Lan Thư đưa tay đập trên mặt bàn, lông mày nhướng lên nói: "Thế nào, chàng thật sự muốn học theo lão gia tử lưu luyến bụi hoa à?”

Cánh tay đang bưng tách trà của Lăng Quân Huyền liền run rẩy, ánh mắt quét qua, thấy trong đại sảnh không còn ai khác, đột nhiên phộc một tiếng, quỳ xuống trước mặt phu nhân một cách thành thạo vô cùng, nói: "Phu nhân minh giám, vi phu ta tuyệt đối không có ý..."

Tần Lan Thư với vẻ mặt bất lực. Lần nào cũng như vậy.

Bà ta đưa tay ra, dùng sức mạnh của Huyền khí ôn hoà đỡ phu quân đứng dậy, nói: "Sao chàng lại làm như vậy... tốt xấu gì cũng là chủ của một thành, đụng một chút là quỳ xuống trước mặt thê tử, còn ra thể thống gì nữa chứ?”

Lăng Quân Huyền cười he he, lau mồ hôi trên trán rồi ngồi lại vào chỗ của mình.

"Thực ra, ta đã hỏi Lăng tam ca rồi, là mấy cái tên nhỏ của Ty giáo dục dẫn theo đội tuyển sinh của một số học viện trung cấp hàng đầu Tứ Đại Lĩnh đến quan sát học hỏi Thiên Kiêu Tranh bá, muốn khảo sát một chút, lựa chọn các thiếu niên thiên tài ưu tú nhất trong Vân Mộng thành, kế hoạch đặc tuyển này, ta cũng lười để tâm, dù sao cũng là việc của Sở giáo dục, để Lý Hùng Phu ứng phó là được rồi.”

Hắn giải thích.

"Ồ? Chuyện này thật là thú vị."

Tần Lan Thư nói: "Thiên Tiêu Tranh bá mấy lần trước, các học viện trung cấp của Tứ Đại Lĩnh không có sốt sắng như vậy, muốn cử đi học thêm cũng phải điền rất nhiều thông tin, lần này bọn họ lại có thể chủ động tuyển sinh trước, đặc tuyển là có ý gì chứ?”

Lăng Quân Huyền nói: "Nghe nói chính sách đặc tuyển là điều kiện ưu đãi nhắm vào một số ít hạt giống thiên tài, không nhất thiết phải là học viên mới tốt nghiệp, kể cả học viên năm nhất, năm hai, miễn là đủ thực lực đều có thể vượt cấp trước, tiến vào học viện trung cấp."

"Vượt cấp? Cái này càng hiếm thấy hơn."

Tần Lan Thư kinh ngạc nói: "Nếu như thiếp nhớ không lầm, chuyện này chưa từng có tiền lệ trước đây đúng không? Hoàng thất họ Lý của quốc Bắc Hải chúng ta coi trọng nhất chính là giáo dục, đặc biệt là giáo dục cơ sở, những chuyện đi tắt đón đầu như thế này. Trước đây là đối tượng bị đả kích nghiêm trọng."

Lăng Quân Huyền gật đầu, nói: "Nàng nói không sai, nhưng đó là chuyện của trước đây. Ba tháng trước, hoàng thất đã sửa đổi pháp luật và xây dựng một bộ tiêu chuẩn đánh giá. Chỉ cần thỏa mãn các điều kiện, thì có thể vào học viện trung cấp trước để tu luyện."

Tần Lan Thư gật gật đầu, không nói gì thêm.

Nàng liếc nhìn phu quân của mình rồi nhìn ra ngoài đại sảnh. Trong hoa viên, không biết từ bao giờ, gió đã lặng lẽ nổi lên.

......

......

Vòng đầu tiên của trận chiến võ đài cá nhân diễn ra trong bốn tiếng đồng hồ, toàn bộ đã hạ màn.

Người xuất chiến cuối cùng là Tào Phá Thiên, đã đánh bại đối thủ của mình mà không chút hồi hộp, lọt vào top 20.

Biểu hiện của hắn rất mạnh mẽ, cũng là một chiêu hạ gục đối thủ.

Đây là một chế độ đào thải tàn nhẫn.

Chỉ cần thua một trận, thì phải nói lời từ biệt hoàn toàn với cơ hội đi tiếp vào vòng sau.

Con đường vinh quang của hai mươi học viên thiên tài đã đi đến hồi kết. Đã tới giờ ăn trưa.

Trận chiến tạm dừng.

Buổi chiều sẽ diễn ra vòng chung kết vòng đấu cá nhân của Thiên Kiêu Tranh Bá.

Cũng giống như những ngày trước, vào buổi trưa, các học viên lọt vào vòng sau được ưu đãi tới khu vực nhà ăn do học viện Sơ Cấp Hoàng Gia đặc biệt mở ra để dùng bữa.

Còn những người bị loại thì phải ra ngoài trường và tự mình giải quyết.

Sau khi dùng bữa trong nhà ăn, Hàn Bất Phụ để Lâm Bắc Thần cho hắn hai ngụm Thuỷ Hoàn, sau đó vội vàng trở về phòng thay đồ độc lập của mình để điều chỉnh trạng thái ở mức độ tốt nhất.

Sau vòng đầu tiên, hắn đã nhìn thấy cơ hội lọt vào danh sách mười người cuối cùng.

Chỉ còn một bước cuối cùng.

Cho dù là chỉ có một phần trăm cơ hội, hắn cũng phải dốc hết sức để giành lấy.

Đối với bản thân Hàn Bất Phụ, đối với toàn bộ học viện Số 3 mà nói, đều cực kỳ quan trọng.

Còn Lâm Bắc Thần theo thời gian đã hẹn đêm qua, đứng ở cổng trường, nhận được Thiết Tí Cung và bốn mươi Xạ Long Đại Tiễn do Lữ Linh Nhi đưa tới. Thấy rằng vẫn còn cách vòng loại buổi chiều một giờ nữa, liền dứt khoát mang theo cung tên, đến vách núi phía tây quảng trường trung tâm để luyện tay, quen thuộc với cảm giác bắn.

Khi hắn đến vách núi, bất ngờ nhìn thấy hai người Lăng Thần và Dạ Vị Ương cách nhau chừng hai mét, đang đứng ở vách núi dưới ánh chiều tà, đồng thời nhìn về phía sóng xanh vạn dặm ở phía xa xa, như thể đang nói điều gì đó.

Ồ?

Chẳng lẽ, hai nữ nhân này đang thỏa thuận cá nhân làm sao phân chia thể xác của ta sao?

Đáy quần của Lâm Bắc Thần lạnh ngắt.