"Bạn học Lăng, mời."
Hàn Bất Phụ thu lại tâm trạng, đưa tay hành lễ của một kiếm sĩ tiêu chuẩn. Lăng Thần khẽ gật đầu, không nói gì.
Đây là thói quen của nàng.
Ngoại trừ Lâm Bắc Thần ra, nàng rất hiếm khi nói chuyện với người khác.
Hàn Bất Phụ cũng không để bụng, trở tay rút trường kiếm ra, chuyển vận Huyền khí, làm thức mở đầu của Bàn Sơn Kiếm Pháp, thoáng dừng lại một chút, ra hiệu một cái rồi trực tiếp xuất chiêu!
Huyền khí mà hắn thức tỉnh là thổ hệ.
Sức mạnh vừa dày vừa nặng hùng hồn, hắn có sở trường phòng thủ nhất.
Là một bộ kiếm pháp mà học viện Số 3 đã lựa chọn để truyền thụ cho Hàn Bất Phụ sau khi hắn thức tỉnh Huyền khí, nó thích hợp nhất để cho cường giả có thuộc tính Huyền khí thổ hệ tu luyện.
Một kiếm đâm ra.
Huyễn âm núi lở xuất hiện.
Môn kiếm pháp này mặc dù chỉ là kiếm thuật cấp nhị Tinh, nhưng lại khá thần diệu, là bộ kiếm pháp dựa vào phòng ngự sau đó tấn công, mỗi một kiếm đều chỉ xuất ra bảy phần sức mạnh, một khi chịu phản công thì sức mạnh tiến công đều sẽ chuyển thành lực phòng thủ ngay lập tức, chịu công kích càng mạnh thì sức mạnh phòng thủ càng mạnh, cho đến khi giới hạn phòng thủ bị phá vỡ.
Lăng Thần rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nghênh đánh. Keng keng keng!
Bóng kiếm đánh tới, bắn ra từng tia lửa chói mắt.
Hàn Bất Phụ chỉ cảm thấy sức mạnh va đập trên trường kiếm, ngay từ sau lần đầu tiên va đập đã bắt đầu tăng lên không ngừng.
Loại cảm giác này giống như sóng biển vô tận chồng chất lại với nhau, cuối cùng hội tụ lại thành một con sóng cực lớn cao mấy chục mét, có ảo giác hắn sẽ bị nhấn chìm chỉ trong nháy mắt.
Hắn cố hết sức thi triển ra Bàn Sơn Kiếm Pháp, một bước không lùi, nghiến răng nghiến lợi.
Keng keng keng!
Kiếm quang lăn lộn.
Những thị dân bình thường trên khán đài chỉ nhìn thấy hai vòng kiếm quang va chạm không ngừng, gần như không thể bắt được hình bóng của hai người bọn họ.
Một bức tranh tuyệt đẹp như vậy đã kéo dài trong khoảng 20 nhịp thở.
Hàn Bất Phụ chỉ cảm thấy nửa thân thể của mình đều sắp bị chấn động tan vỡ cùng với trường kiếm, cánh tay đã tê dại, sắp không nắm được trường kiếm, giới hạn phòng ngự của hắn sắp bị phá vỡ.
Hắn đang định rút lui, ném kiếm nhận thua.
Nhưng chính vào lúc này, áp lực đột nhiên biến mất.
"Ta không thể phá vỡ kiếm thuật phòng thủ của ngươi, ngươi thắng rồi."
Trường kiếm của Lăng Thần quay trở lại vỏ, dứt khoát lưu loát, không chút dông dài, xoay người bước xuống võ đài.
"Bạn học Lăng, ngươi..."
Hàn Bất Phụ ngẩn ngơ.
Nhưng trong nháy mắt, bóng dáng của Lăng Thần đã biến mất trong thông đạo lúc nào không hay.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Cho đến khi giám khảo của trận đấu này tuyên bố kết quả của trận chiến là Hàn Bất Phụ thắng trận thì nhiều người mới bừng tỉnh từ giấc mộng!
"Có chuyện gì vậy?"
"Chủ động nhận thua sao?"
"Cái này ... hình như Hàn Bất Phụ sắp thua rồi đúng không?"
"Không lẽ có gì đó mờ ám?"
"Nói bậy, Lăng Thần chính là Thiên Kiêu của Lăng phủ, ai dám làm gì nàng ta chứ?"
Trên khán đài trở nên náo động, bàn tán sôi nổi.
Trong phòng thay đồ, rất nhiều học viên thiên tài đã xuất trận và chờ ra trận cũng đều sững sờ.
Đặc biệt là Lâm Nghị, quả thực tức giận sắp phụt ra máu.
Cùng là một trong bốn mươi danh ngạch, tại sao khí vận của Hàn Bất Phụ lại có thể tốt như vậy, Lăng Thần chủ động nhường danh ngạch cho hắn, còn mình lại gặp phải Dạ Vị Ương tàn nhẫn không chút lưu tình?
"Lăng Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong phòng thay đồ riêng biệt, Lâm Bắc Thần cũng rơi vào trạng thái bối rối sâu sắc.
Nàng dường như đột nhiên mất đi hứng thú đối với Thiên Kiêu Tranh Bá.
Cái này hoàn toàn khác với thái độ mà nàng thể hiện ở trong vòng dự tuyển.
Trong một phòng thay đồ khác, Dạ Vị Ương mím môi, khóe miệng nở nụ cười chua chát.
Ngươi có thể, nhưng ta thì không thể.
Ta đại diện cho thần điện.
Thần điện không phải là không thể thua, nhưng không thể thua theo phương thức này. "Lần này, hình như ta sắp thua nàng ta rồi."
Đôi mắt xinh đẹp của Dạ Vị Ương nheo lại, giống như đang cười.
Lông mày của sở trưởng Sở giáo dục Lý Hùng Phu, người đang ngồi trên khán đài khách quý cau lại.
Cao thủ thực sự đương nhiên là có thể nhìn ra được, là Lăng Thần tự mình từ bỏ tư cách của Thiên Kiêu Tranh Bá, kiếm pháp phòng ngự của Hàn Bất Phụ cũng không phải là không thể phá vỡ được.
Đây là một lý do rất vụng về.
Còn Lăng Thần rõ ràng là hoàn toàn không quan tâm đến việc sẽ bị người khác nhìn ra.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Đầu óc của Lý Hùng Phu đang vận chuyển nhanh chóng.
Địa vị của gia tộc Lăng Thị trong đế quốc không phải bình thường.
Lăng Thần từ bỏ Thiên Kiêu Tranh Bá, chẳng lẽ là do gia tộc khác này mưu đặt kế sao?
Đằng sau chuyện này, lại tiết lộ ra tín hiệu gì chăng?
Hơn nữa từ rất nhiều chuyện trước đó, mơ hồ có thể cảm nhận được rằng Lăng phủ không nhiệt tình chút nào với cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá lần này.
Ví dụ, tại lễ khai mạc lần này, Lăng Quân Huyền với tư cách là thành chủ, từ đầu đến cuối đều không hề lộ mặt, cũng hiếm khi hỏi đến.
Điều này cho thấy điều gì chứ?
Trong một năm gần đây, đế quốc và người Bắc Cực ở biên giới phía bắc, chiến sự như lửa bỏng dầu sôi, chính trị trong nước càng ngày càng trở nên sóng gió bí ẩn, có tin đồn rằng rất nhiều thế lực khác ở Đông Đạo Chân Châu cũng dần dần trở nên bất ổn, dị tộc trong bóng tối âm thầm tạo sóng gió...
Lý Hùng Phu suy đi nghĩ lại, liền cảm thấy đau đầu.
Kể từ sau khi quân thần của đế quốc, Chiến Thiên Hầu Lâm Cận Nam bị kết tội và tịch thu gia sản, ông ta luôn có cảm giác của thời buổi rối ren không ổn định.
"Đại nhân, đại nhân?"
Trợ lý hành chính đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Lại có người từ Ty giáo dục đến, cần ngài đi tiếp đón và sắp xếp."
"Ồ?"
Lý Hùng Phu vô cùng ngạc nhiên, nói: "Người của Phương Ty trưởng, không phải chân trước vừa mới rời đi sao? Sao lại có người xuống thị sát rồi?" Nói xong liền đứng dậy rời khỏi hàng ghế, đi đón tiếp người của Ty giáo dục.