Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 356: Ta có thể đánh hắn rồi chứ?




Trong phòng thay đồ.

"Không ngờ rằng người đầu tiên xuất chiến lại có thể là ta."

Lâm Bắc Thần từ từ đứng dậy.

Phòng thay đồ mở ra, quan viên của Sở giáo dục ở trước mặt dẫn dắt, thông qua hành lang bước lên bậc thềm, từng bước đi ra ngoài.

Ánh đèn ngoài hành lang rất mơ hồ.

Điều này khiến cho ánh sáng ở cuối đường có hơi chói mắt. Dưới chân là bậc thang chạy dài hướng lên trên.

Còn ở trên đỉnh đầu, lại là khu vực ghế ngồi của khán giả.

Lâm Bắc Thần mơ hồ có thể cảm nhận được tiếng hoan hô giống như núi kêu biển gầm đang vang vọng trong khu vực này.

Khoảnh khắc khi hắn bước ra khỏi thông đạo, đê-xi-ben cổ vũ đột ngột tăng vọt.

Lâm Bắc Thần theo bản năng vẫy tay chào đám đông ở khu vực khán đài.

Sau đó, tiếng hoan hô loạn xà ngầu ban đầu, ngay lập tức biến thành ba nốt nhạc thống nhất——

"Lâm Bắc Thần!"

"Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần!"

Những làn sóng âm khổng lồ tập hợp lại với nhau, giống như thực chất, tạo thành tiếng vọng trong đại điện võ đài quyết đấu, liên miên không dứt, cuối cùng hội tụ lại và khuấy động, tạo ra một trận cuồng phong.

"Từ khi nào ta lại trở nên được hoan nghênh như vậy chứ?"

Bản thân Lâm Bắc Thần cũng rất kinh ngạc.

Không lẽ là sự quyến rũ trong nhân cách của ta, cuối cùng đã cảm nhiễm được đám thị dân đơn thuần và đáng yêu này sao?

Năm sáu ngàn người đồng thời hò reo tên của bạn, là loại cảm nhận như thế nào chứ?

Dù sao, Lâm Bắc Thần đột nhiên có chút cảm động.

Có được khoảnh khắc như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy Vân Mộng thành vốn dĩ không có chút cảm giác hoà nhập này, bỗng chốc trở nên sống động trong thế giới tình cảm của hắn.

Khi hắn bước lên võ đài liền nhìn thấy đối thủ của mình trong trận chiến này.

Đông Phương Chiến!

Đây thực sự là không phải oan gia không gặp gỡ. Trên võ đài, từng đường Huyền Văn nhấp nháy.

Một lớp màng mỏng màu xanh nhạt từ từ nổi lên trên các lan can bằng đá xung quanh võ đài, giống như rèm cửa đang dần dần đóng lại, cuối cùng biến thành một cái lồng hình bát, bao phủ toàn bộ võ đài ở bên trong.

Không có bất cứ nghi nghi thức và nói nhảm gì khác.

Võ đài chiến đấu cá nhân vào khoảnh khắc mà trận pháp được đóng kín hoàn toàn, đã tuyên bố chính thức bắt đầu.

Lâm Bắc Thần không vội vàng xuất thủ.

Trên mặt của Đông Phương Chiến lại nở một nụ cười tự tin.

"Đêm đấu kiếm, trận chiến của chúng ta còn chưa kết thúc, hôm nay cuối cùng đã có thể sảng khoái mà đánh cho xong trận rồi, Lâm Bắc Thần, bắt đầu từ bây giờ mới thật sự tiến vào vòng quyết định thực lực của võ giả!"

Hắn từng bước đi về phía trung tâm của võ đài.

Trong kỳ thi văn và các vòng kiểm tra trước đó, mặc dù Lâm Bắc Thần luôn nghiền áp hắn, nhưng Đông Phương Chiến vẫn tràn đầy tự tin đối với bản thân.

Sự tự tin này có được cách đây không lâu, trong cuộc ước hẹn đấu kiếm ở Lăng phủ, hắn và Lâm Bắc Thần đã đấu một trận bất phân thắng bại, cuối cùng bị Lê Lạc Nhiên tách ra.

So với các số liệu và điểm số khác, Đông Phương Chiến càng tin tưởng vào cảm giác của bản thân hơn.

Hy vọng nghịch chuyển trong Thiên Kiêu Tranh Bá của hắn, đều nhờ cả vào trận thực chiến võ đài, bởi vì đây là hạng mục mạnh của hắn, hắn đã chuẩn bị rất nhiều cho thời khắc này, thực lực đã cải thiện đáng kể.

Lâm Bắc Thần quay đầu lại nhìn giám khảo Lý Thanh Huyền ở bên ngoài võ đài, nói: "Bây giờ ta có thể đánh hắn rồi chứ?"

Câu nói này, sau khi trải qua sự khuếch đại âm thanh của trận pháp Huyền Văn, đã được truyền đến mọi ngóc ngách của khán đài một cách rõ ràng.

Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, liền có một tràng cười ồ lên.

Câu hỏi này thực sự là quá đê tiện rồi.

Đương nhiên, Lâm Bắc Thần ở sâu trong võ đài không thể nghe thấy tiếng cười ồ này.

Trên thực tế, hai bên giao chiến không nghe được bất cứ âm thanh nào ngoại trừ tiếng của giám khảo.

Khoé miệng của Lý Thanh Huyền co giật một chút.

"Trận đấu đã bắt đầu."

Ông ta nói.

"Ồ......"

Lâm Bắc Thần nhìn về phía Đông Phương Chiến đang ở cách đó 20 mét, giơ tay đánh ra một chưởng.

Làn sóng quang Huyền khí màu xanh nhạt lưu chuyển.

Giống như một giao long dời sông lấp biển, cuồn cuộn đánh qua.

Sắc mặt của Đông Phương Chiến liền thay đổi, lập tức thúc phát cơ thể, Huyền khí tỏa ra toàn thân, còn chưa kịp làm ra thế phòng ngự thì đã bị một chưởng này đánh trúng.

"Phộc!"

Hắn ngay tức khắc cảm thấy cơ thể mình giống như bị một con tê giác sừng sắt lao tới đâm trúng, miệng phụt ra một ngụm máu và bay ngược ra ngoài mười mét giống như một bao tải, rơi xuống đất, lăn lộn mấy vòng, giống như một con chó chết, không nhúc nhích!

Bách Bộ Phách Thần Chưởng!

Sau khi Lâm Bắc Thần học được môn chưởng pháp này, đây là lần đầu thi triển ra trong thực chiến.

"Hình như... ra tay hơi mạnh một chút?"

Lâm Bắc Thần có chút xấu hổ, dùng ngón tay giữa xoa xoa mi tâm.

Cảm giác hình như Đông Phương Chiến không thể chịu đòn như lần trước.

Hắn quay đầu lại nhìn giám khảo Lý Thanh Huyền.

Người sau đã vào sân và bắt đầu phát kiểm tra thương thế của Đông Phương Chiến. Các khán giả đều với vẻ mặt sững sờ.

Cái này...đã kết thúc rồi à?

Nhanh như vậy sao?

Bọn họ vẫn còn chưa vào trạng thái.

Trước đó bởi vì câu nói hèn hạ của Lâm Bắc Thần ‘ta có thể đánh hắn rồi chứ’ mà toàn trường phát ra tiếng cười ồ vẫn còn chưa hoàn toàn tan biến.

"Trận đầu tiên, Lâm Bắc Thần thắng."

Cùng với việc Đông Phương Chiến hôn mê được khiêng đi cấp cứu, giám khảo chính Lý Thanh Huyền đã tuyên bố kết quả của trận chiến này: "Đông Phương Chiến bị loại."

Lúc này, toàn trường lại vang lên tiếng ồn ào giống như thủy triều.

"Nhanh quá."

"Phản đối, không đáng giá vé!"

"Không thú vị chút nào cả."

"Cương quyết yêu cầu đấu lại."

"Lâm Bắc Thần là tên đại lừa gạt, miểu nam, trả tiền vé lại cho ta."

Rất nhiều người không hài lòng hét lớn, thậm chí còn có một số lời mắng chửi kỳ dị từ dị giới.

Những thị dân trước đó còn reo hò cái tên của Lâm Bắc Thần, lúc này đều có chút hưng phấn, dưới sự dẫn dắt của một vài người, bầu không khí phát triển theo một xu hướng khác rất kỳ quái.

Lâm Bắc Thần có chút không nói nên lời.

Mẹ nó, đám điêu dân này.

Vừa rồi lão tử thực đúng là uổng công cảm động mà.