Nhà ăn.
Tiệc buffet rực rỡ muôn màu, vô cùng phong phú.
Lâm Bắc Thần cùng Hàn Bất Phụ đều lấy một đống thức ăn, tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống thưởng thức.
Phải thừa nhận rằng học viện Sơ Cấp Hoàng Gia thực sự là học viện quý tộc nhất ở Vân Mộng thành, đẳng cấp của nhà ăn ở đây cao hơn nhiều lần so với học viện Số 3. Nó không chỉ lớn hơn, rộng hơn và sáng sủa hơn, còn có các loại trang trí trang hoàng, cũng khiêm tốn mà thể hiện ra sự sang trọng, đầy hương vị nghệ thuật và khiến mọi người cảm thấy thư giãn vui vẻ khi đến đây, bữa trưa được cung cấp, bất kể là chủng loại, dinh dưỡng hay đồ ăn kèm đều có thể biến căn tin học viện Số 3 trở thành một đống rác trong một giây.
“So với nơi này, ở học viện của chúng ta thức ăn đều là thức ăn cho heo.” Lâm Bắc Thần không hề giữ hình tượng, cứ như một con quỷ đói đầu thai, mặc kệ những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, ăn như vũ bão.
Hàn Bất Phụ liên tục gật đầu, hắn là người điềm tĩnh và sống nội tâm. Mặc dù lúc này cũng muốn thể hiện sự trầm ổn một chút, nhưng đồ ăn trước mặt đúng là rất hấp dẫn.
Mặc dù tôi vẫn muốn bình tĩnh hơn vào lúc này, nhưng đồ ăn trước mặt ta thực sự rất hấp dẫn. không thể ngăn cản. Không chỉ ngon, mà còn là một loại thuốc bổ.
Căn bản không dừng được, không chỉ ngon mà còn bổ dưỡng.
Ví dụ như đĩa bánh ga tô tim rồng thảo mật gấu chim phượng này, chính là hàng cao cấp bổ khí bổ huyết, giá cả đắt đỏ, thành phần quý hiếm, ở nhiều tửu lâu sang trọng cũng chưa chắc có mà ăn, nhưng ở nhà ăn này nó vừa miễn phí lại số lượng vô hạn.
Hàn Bất Phụ đang ăn đột nhiên cảm giác như có người đứng bên cạnh. Vừa ngẩng đầu liền thấy Dạ Vị Ương đang cười ngọt ngào, đứng ở bàn bên cạnh.
Cứ coi như là hiền như bụt thì Hàn Bất Phụ cũng biết vị thiếu nữ xinh đẹp ở Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến này đến đây là có ý gì. Hắn cầm đĩa ăn lên và nói: “Dạ tế tư tìm học đệ Lâm có việc gì sao? Các ngươi nói chuyện đi, ta đổi chỗ khác.”
Nói xong không đợi Lâm Bắc Thần phản ứng gì hắn đã quay lưng bỏ đi.
“Cảm ơn bạn học Hàn.” Dạ Vị Ương cảm ơn một tiếng, bưng phần cơm của mình ngồi xuống đối diện Lâm Bắc Thần.
“Có chuyện gì?” Lâm Bắc Thần đang quyết đấu liều chết với chiếc chân của ‘hắc phong bạo hùng’ được chiên với nước thảo mộc đan, không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Dạ Vị Ương ừ một tiếng, nói: “Thần ca ca đối với trận chiến buổi chiều có mấy phần nắm chắc vậy?”
“Rất khó nói, xem tình hình đã.” Lâm Bắc Thần thuận miệng nói.
Sau khi ngấu nghiến xong chân gấu, trong lòng hắn thầm khen đồ ăn ở thế giới khác ngon thật, rồi lại tự hỏi, cái chân gấu này không phải là thịt rừng đấy chứ? Lần sau phải hỏi rõ ràng xem, nếu là chân nuôi thì được, còn nếu là thịt rừng thì về sau sẽ ăn ít hơn.
Thế là hắn lại cầm một cái chân khác lên rồi ngấu nghiến ăn.
“Giành được hạng nhất của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến đối với Thần ca ca thì có quan trọng không?” Dạ Vị Ương nhẹ nhàng ăn hoa quả trong đĩa, cười hỏi.
Lâm Bắc Thần nói: “Trước đây rất quan trọng, bây giờ...”
Hắn nghĩ đến kế hoạch kiếm tiền của bản thân, lúc này lão Vương Trung hẳn đã thu lưới rồi, ít nhất cũng kiếm được hơn mấy ngàn, tiền thưởng của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến đối với hắn mà nói giờ giống như nước vẩy ra mà thôi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Bắc Thần nhịn không được mà cong lên, số tiền kiếm được lần này nhất định phải ôm chặt trong túi, nếu lại bị cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh kia lừa mất, Lâm Bắc Thần ta sẽ là cháu trai của ngươi.
“Bây giờ, nghiền nát Tào Phá Thiên mới là điều quan trọng nhất đối với ta.” Lâm Bắc Thần giữa lúc thay đổi tư tưởng cũng đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Nếu Thần ca ca muốn hạng nhất thì ta có thể rút lui.” Dạ Vị Ương ngọt ngào nói.
Hả?
Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Nụ cười của một thiếu nữ ngọt ngào và ngây thơ.
“Ta vẫn thích dựa vào bản lĩnh của mình hơn.” Lâm Bắc Thần mỉm cười nói.
Dạ Vị Ương rất nghiêm túc gật đầu, nói: “Ta biết rồi.” Dừng một chút nàng lại nói: “Ta từng nghe sư phụ nói một chuyện.”
Trong đầu Lâm Bắc Thần lập tức hiện ra hình bóng của Tần chủ tế, một nữ nhân xinh đẹp đến nghẹt thở.
Kể từ khi đến thế giới này, hắn đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, như dáng vẻ anh hùng của Mộc Tâm Nguyệt, nét quý phái không sứt mẻ của Lăng Thần, sự trong sáng và ngọt ngào của Dạ Vị Ương, nhã nhặn lịch sự của Nhạc Hồng Hương, Bạch Khâm Vân...Quên đi, nha đầu này không đáng nhắc tới.
Những thiếu nữ này đều giống như hoa xương rồng vừa chớm nở, vẻ đẹp đều là loại ngây ngô hoạt bát, nhưng Tần chủ tế thì khác.
Đó là một nữ tử đã thực sự trưởng thành, đang không hề kiên dè mà toả ra sức quyết rũ tột cùng của chính mình, giống như một đóa hồng nở rộ đến đỉnh cao, cộng với khí chất thánh thiện của một nhân viên thần chức, khiến cho Tần chủ tế sở hữu một loại khuynh đảo tất cả chúng sinh, nhất tiếu khuynh thành.
Mặc dù chỉ mới nhìn thấy một lần, nhưng trong tâm trí Lâm Bắc Thần đúng là đã khắc sâu lại bộ dáng của Tần chủ tế rồi, mỗi lần nhớ tới thậm chí còn hơi thất thần.
“Chuyện gì?” Lâm Bắc Thần theo bản năng hỏi.
Dạ Vị Ương hơi sắp xếp lại lời nói của mình, nói: “Sư phụ từng hướng dẫn cho Thính Thiền tỷ tỷ tu luyện, nàng từng nói thể lực của Thính Thiền tỷ tỷ lúc đó rất kinh người, từng ở trạng thái phong cấm Huyền khí, một tay có thể nâng được pho tượng Kiếm Chi Chủ Quân ở thần điện.”