Không có gì ngạc nhiên khi cái tên Nhạc Hồng Hương đứng đầu danh sách bị loại.
Nhạc Hồng Hương sau khi đứng đầu trong bài kiểm tra văn võ, tuy luôn phát huy mạnh mẽ nhưng trong số tất cả các học viên tiêu biểu ở đây thì nàng vẫn bị xếp sau.
Đặc biệt khi qua cầu giấy, nàng thể hiện không tốt, chưa đạt chuẩn, điều này ngay lập tức hạ thứ hạng rất nhiều.
Còn trong quá trình qua Bạo Vũ Hiệp, sự kiên định và quyết tâm của Nhạc Hồng Hương cùng màn biểu diễn bi tráng và anh dũng của nàng mà ngay cả giám thị phụ trách mặt mũi hung ác Mai Chí Viễn cũng cảm động và cho điểm cao.
Nhưng đáng tiếc, một sự thật phũ phàng là sức mạnh của Nhạc Hồng Hương vẫn còn kém xa so với mặt bằng chung của tất cả các học viên tiêu biểu trong Thiên Kiêu Tranh Bá này.
Nàng có thể tới tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến hoàn toàn là bởi vì do Lâm Bắc Thần nâng đỡ ở vòng thi đấu dự tuyển. Cuối cùng bước vào chặng đua này, cũng có thể nói là siêu cấp.
Bị loại cùng với Nhạc Hồng Hương còn có Bạch Khâm Vân
Tiểu Loli ngực bự mới chỉ là học viên năm nhất của học viện Số 3 mà thôi, tiến vào hệ thống học viện học võ chưa được một năm, vì tài năng và năng lực siêu phàm nên mới đi tới được vòng này, tuy rằng thành tích cao hơn Nhạc Hồng Hương một chút nhưng cũng bị loại.
Còn Hàn Bất Phụ đứng thứ tư từ dưới lên nên may mắn được vào vòng trong.
Tại thời điểm này, có năm mươi hai học viên được vào vòng tiếp theo.
Mười người bị loại, có người im lặng, có người gắt gao nắm chặt tay, có người gào khóc cũng có người đỏ mắt...
Dù sao thì họ cũng chỉ là những thiếu niên thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi mà thôi.
Với tình yêu võ thuật và muốn theo đuổi ước mơ, tới tham gia một sự kiện như vậy, bởi vì nhiệt tâm mới nhiệt tình.
Mọi thiếu niên, thiếu nữ đều muốn giành được vinh dự như vậy cho bản thân, cho học viện và cho gia đình mình, tất cả đều là có lý do riêng để chiến đấu, ai muốn tụt lại trên con đường theo đuổi ước mơ chứ? Hành trình đuổi theo ánh sáng, ai lại muốn thừa nhận mình thua kém người khác?
Đáng tiếc đây là Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, có thăng tiến thì cũng có đào thải. Nơi tràn ngập đam mê, cũng tràn ngập tàn khốc.
“Các học viên, đã đến giờ ăn trưa rồi, dựa vào thẻ của chính mình đến nhà ăn trước học viện ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi một tiếng, buổi chiều chúng ta sẽ tiếp tục bài kiểm tra đan thảo dược đề cùng huyền khí, hôm nay, tất cả các cuộc chiến so tài là võ đài cá nhân cùng đoàn thể đoạt cờ đều sẽ kết thúc.” Giám thị phụ trách Mai Chí Viễn nói.
Đám đông giải tán.
Nhạc Hồng Hương cùng Bạch Khâm Vân đều tâm trạng không tốt, nhưng họ vẫn cùng nhau đến chúc mừng Lâm Bắc Thần và Hàn Bất Phụ, thật ra chủ yếu là chúc mừng Hàn Bất Phụ, bởi vì tên yêu nghiệt Lâm Bắc Thần này căn bản không cần phải chúc mừng hắn.
Với tư cách là tuyển thủ hạt giống số một ban đầu của học viện Số 3, Hàn Bất Phụ, người đã được đào tạo hết sức mình, trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến lần này, hắn đã thực sự thể hiện sức mạnh mạnh mẽ và tạo ra thành tích tốt nhất bao năm qua của học viện Số 3 ngoại trừ Lâm Bắc Thần.
Nếu là trước kia, cái tên Hàn Bất Phụ sẽ trở thành ngôi sao chói lọi nhất của học viện Số 3, nhưng đáng tiếc, bây giờ có Lâm Bắc Thần, yêu nghiệt như thần, tỏa sáng như mặt trời, bao phủ tất cả vinh quang của Hàn Bất Phụ.
Dù vậy, vẫn rất đáng được chúc mừng.
“Cuộc hành trình của bọn ta đã kết thúc.” Nhạc Hồng Hương cười nói: “Học trưởng Hàn, học trưởng Lâm, hai người phải cố lên nha.”
Sau khi trải qua ba đợt điều trị của bác sĩ Sở Giáo dục, thần điện tế tư và Thuỷ Hoàn thuật của Lâm Bắc Thần, nàng đã hoàn toàn bình phục, không để lại di chứng gì.
“Ai nói kết thúc?”
Lâm Bắc Thần cười nói: “Đừng quên, còn có trận chiến đoạt cờ.”
Nhạc Hồng Hương ngẩn ra.
Bạch Khâm Vân kích động ôm lấy ngực mình, nói: “Ý của ngươi là, ngươi muốn chọn bọn ta ở trận đoạt cờ?”
Với thành tích của Lâm Bắc Thần, chỉ cần Lâm Bắc Thần không mắc phải sai lầm lớn nào, chắc chắn có thể lọt vào top mười ở trận chiến võ đài cá nhân, còn đủ tư cách thành lập một đội và tham gia vào trận đoạt cờ cuối cùng.
Với tư cách là đội trưởng, chắc chắn Lâm Bắc Thần có quyền lựa chọn đồng đội của mình.
Nếu hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể chọn đám người Bạch Khâm Vân cùng Nhạc Hồng Hương.
Lâm Bắc Thần cười nói: “Bây giờ chưa nói trước được gì, còn phải xem tình hình nữa, nếu có thể nghiền áp Tào Phá Thiên trong trận chiến tiếp theo, chiếm được lợi thế tuyệt đối, thì ta sẽ chọn các ngươi, để các ngươi lại lên võ đài trải nghiệm không khí đoạt cờ một chút, còn nếu không nắm được lợi thế tuyệt đối thì đến lúc đó phải cẩn thận chọn người rồi.”
Nhạc Hồng Hương vội vàng nói: “Không được, học trưởng Lâm, ngươi cùng Tào Phá Thiên có hẹn ước sinh tử, tuyệt đối không thể bất cẩn, bọn ta mặc dù cũng muốn lên võ đài đoạt cờ nhưng bọn ta càng hy vọng ngươi có thể thắng, chuyện quan trọng như vậy bọn ta không thể vì suy nghĩ cho cá nhân mà làm cản trở việc đánh cuộc của học trưởng Lâm được!”
Lâm Bắc Thần mỉm cười không nói gì nữa.
Lúc này, Nhạc Hồng Hương luôn là người thiện lương cùng hiểu rõ nhất, nữ hài tử tốt bụng này, cho tới bây giờ đều nghĩ đến người khác, nàng luôn hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng.
Bạch Khâm Vân nghiêng đầu nói: Vậy thì Lâm Bắc... Học trưởng ngươi phải cố lên, trong trận đấu võ đài cá nhân phải trực tiếp đè bẹp Tào Phá Thiên, giải quyết trước mới tốt, ha ha, ta cùng Hồng Hương tỷ tỷ có thể tiến vào trận đoạt cờ hay không, tất cả tùy thuộc vào ngươi đấy.”
Suy nghĩ của Tiểu Loli cũng rất đơn giản.
Bốn người nói thêm một vài câu sau đó phải tách ra.
Bởi vì Bạch Khâm Vân cùng Nhạc Hồng Hương đã bị loại, họ không đủ tư cách đến nhà ăn trước học viện để ăn cơm cùng Lâm Bắc Thần và Hàn Bất Phụ, vì vậy đành phải đi theo giáo viên dẫn đội ra ngoài học viện Sơ cấp Hoàng Gia ăn trưa, sau đó sẽ đến để xem trận đấu vào buổi chiều.