Học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Đại điện diễn võ thứ hai.
"Ồ, được rồi, bạn học Lâm, ngươi xuống đi."
Chủ khảo quan Ngô Phương Cốc nhìn Lâm Bắc Thần bằng ánh mắt nhân từ và bao dung, giống như một ông lão cưng chiều cháu trai nhìn thấy đứa cháu trai lớn của mình, cũng không còn nghiêm khắc như trước nữa.
"Nhưng mà, ta vẫn chưa làm bài kiểm tra bổ sung."
Lâm Bắc Thần buồn bã nói.
Ngô Phương Cốc mỉm cười, nói: "Vừa rồi bổn khảo quan đã ngẫm lại một chút, cảm thấy những gì mà ngươi nói lúc trước rất có lý, dùng kiếm chém dưa, tuy rằng có đầu cơ trục lợi, nhưng quả thực là nằm trong phạm vi quy định cho phép. Điều này hoàn toàn chứng minh ngươi là một học viên có đầu óc linh hoạt, dùng trái tim để chiến đấu, hơn nữa trong thực tế chiến đấu, rất nhiều khi, thường thường những cái đầu sáng tạo càng quyết định thắng bại của chiến tranh hơn so với một cái đầu khổ luyện, cho nên bài thi vừa rồi, bổn khảo quan cho ngươi thông qua!"
Hả?
Lâm Bắc Thần:...
Còn có thể như vậy sao?
Này, vị chủ khảo quan như ông còn có tiết tháo nữa không đấy?
Ta chẳng qua chỉ phối hợp nói hai câu quảng cáo với ông mà thôi, ông lại có thể làm việc thiên tư trái luật ngay tại chỗ như vậy, những lời đã nói trước đó toàn bộ đều nuốt lại cả rồi à?
Có cá tính đấy, huynh đệ.
Lâm Bắc Thần không nói lời nào, hành lễ thật nghiêm túc, sau đó quay người rời khỏi bục nhỏ hình tròn.
Chủ khảo quan đã nói như vậy rồi, mình còn già mồm cái gì nữa chứ?
Trợ lý giám khảo, giáo viên dẫn đoàn và các học viên tham chiến ngay tức khắc đều sững sờ.
Bọn họ cho rằng mình đã nghe nhầm rồi. Đùa cái gì vậy chứ?
Đây là cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá đấy!
Cuộc thi cao nhất dành cho thế hệ trẻ của Vân Mộng thành.
Được gọi là cuộc thi công bằng nhất, công chính nhất trong giới giáo dục.
Thay đổi phán quyết như vậy không phải là chưa từng có trước đây, nhưng việc tự phán định thành tích một cách mâu thuẫn như vậy, hoàn toàn chính là tự tát vào mặt mình, đúng chứ?
"Ta phản đối, cái tên..."
Tào Phá Thiên là người đầu tiên gào thét lên, suýt chút nữa đến cả ‘cái tên cẩu quan nhà ngươi’ cũng mắng ra.
Hắn thực sự sắp tức điên lên rồi.
Mình không dễ dàng gì, phải đánh hoa mắt một trận, nhìn thấy vị trí số 1 đã tới tay, kết quả lại bị ‘sắp đặt’ như vậy sao?
Đây quả thực là đem Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến ra làm trò đùa.
"Phản đối vô hiệu."
Ngô Phương Cốc trực tiếp ngắt lời.
Ông ta là chủ khảo quan, hôm nay ở đây, ông ta là người lớn nhất.
Ngay cả mệnh lệnh của cấp trên trực tiếp đưa xuống, vào thời khắc này, ông ta đều có thể phản bác.
Đây là quyền lực thần thánh mà pháp luật của đế quốc ban cho ông ta.
"Điều này quả thật là hoang đường."
Lâm Nghị cũng không nhịn được lớn tiếng nói: "Nếu như thành tích của Lâm Bắc Thần được coi là hợp lệ, vậy thì tiếp theo đây, những học viên tham chiến khác chỉ cần cầm kiếm đập dưa là được rồi. Còn cần đến việc thi kiếm cắt dưa nữa chứ?”
"Đây chính là điều ta muốn nói tiếp theo."
Chủ khảo quan Ngô Phương Cốc cười híp mắt nói: "Phương pháp tham gia thi đấu mang tính sáng tạo và thông minh chỉ có hiệu lực lần đầu. Những người khác nghiêm cấm bắt chước. Cho nên, những học sinh tham gia vào trận đấu Kiếm Tốc sau đó, không thể dùng kiếm đập dưa được nữa."
"Tại sao chứ? Thành tích của Lâm Bắc Thần đã được tính là hợp lệ, tại sao những người khác không thể bắt chước?" Đông Phương Chiến lớn tiếng nói: "Giám quan đại nhân, điều này là không công bằng."
Chủ khảo quan Ngô Phương Cốc đã có tính toán trước liền phản bác lại: "Sao lại không công bằng chứ? Rất công bằng, ta hỏi ngươi, trong cùng một trận chiến như vậy, ngươi dùng phương pháp đặc biệt để ám hại đối thủ một lần, nhưng ngươi có thể sử dụng cùng phương pháp này, để ám hại đối thủ lần thứ hai sao?"
Đông Phương Chiến không nói nên lời. Rất có đạo ý.
Không thể nào bác bỏ.
Nhưng hình như có điều gì đó không đúng.
Lâm Bắc Thần cũng kinh ngạc.
Từ khi mình xuyên không đến nay, đã gặp phải những kẻ vô sỉ không biết xấu hổ, nhưng vị chủ khảo quan Ngô Phương Cốc này là người đứng đầu.
Để bán dưa, thực sự không sợ chết.
Qua một loạt thao tác như vậy, cho thấy trình độ không cần mặt của mình, cũng không có chút gì là đáng xấu hổ cả.
"Được rồi, bổn chủ khảo đã đếm qua rồi, Lâm Bắc Thần, một kiếm bảy mươi hai mảnh, thành tích hạng A cấp thượng, người tiếp theo..."
Giọng nói của chủ khảo quan Ngô Phương Cốc vang vọng trong đại điện. Học viên tiếp theo với thần thái sững sờ bước lên bục cao.
Cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá hình như đã bị chơi cho hỏng mất rồi.
Cắt dưa...không, là đại chiến Kiếm Tốc, cuối cùng đã kết thúc trong một bầu không khí kỳ lạ, vẽ lên dấu chấm hỏi.
Tiếp theo đây là hạng mục đại chiến thứ hai trong phần thi kiếm pháp. Kiếm Uy đại chiến
Dùng kiếm để chặt chém Trắc Thử Trận Thạch, đo lường uy lực lớn nhỏ. Nghe thì có vẻ giống như bài kiểm tra sức mạnh ngày hôm qua.
Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.
Bởi vì hạng mục thử nghiệm này, cho phép sử dụng Huyền khí.